Một lát sau, Dịch Thế Dương vẫn ôm cứng cô như lúc đầu.
Ngọc Linh đứng đã hơi mỏi chân, cô cựa quậy muốn đẩy anh ra thì bị anh ôm càng chặt hơn.
“Dịch Thế Dương.”
Anh ôm cô, đầu vùi xuống hõm vai hít lấy mùi hương thơm mát trên người cô gái.
Dịch tổng ép sát cô vào người mình, ở một vị trí mà Ngọc Linh không nhìn thấy, đôi mắt của người đàn ông đã ngập tràn trong sự chiếm hữu.
Tuy lần này anh không tức giận, nhưng không có nghĩa là anh bỏ qua cho Dịch Văn Lâm.
Tên khốn đó nên biết thân biết phận và cút đi càng sớm càng tốt.
Sáng hôm sau, thủ tục mà Dịch Thế Dương chuẩn bị đã xong. Anh về nhà chính gặp Dịch phu nhân để bàn bạc mọi chuyện.
Lúc đi Ngọc Linh vẫn còn đang ngủ, vốn dĩ anh muốn đưa cô đi cùng, đồng thời ra mắt mẹ luôn cho bà khỏi nôn nóng.
Nhưng nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy, ngoan ngoãn như vậy khiến anh không nỡ nên đành để cô ngủ tiếp.
Hôm nào Dịch phu nhân muốn gặp vợ anh thì anh sẽ đưa mẹ qua sau.
Sáng sớm, tại nhà chính Dịch gia.
Dịch phu nhân đi đi lại lại trước cửa nhà, bà đã sớm nhận được tin Dịch Thế Dương sẽ đến đây.
Bao nhiêu năm mong ngóng con dâu cuối cùng thì con trai bà cũng chịu lấy vợ sinh còn để cho bà có con dâu cùng cháu bồng cháu bế.
Xe của Dịch Thế Dương đi vào cổng, Dịch phu nhân không kiềm lòng nổi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483318/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.