Cuối cùng thì Ngọc Linh cũng chịu ngồi ngay ngắn để ăn cơm.
Cô chợt phát hiện những món ở trên bàn đều là những thứ mà cô thích ăn.
Ngọc tiểu thư liếc nhìn ông chồng còn đang cười dịu dàng bên cạnh, thấy ánh mắt thăm dò của cô, Dịch Thế Dương cười cười.
“Nếu còn chỗ nào không thích thì em có thể bảo anh, anh sẽ cho người làm lại.”
Tư bản là thế đó.
Chết tiệt.
Nhưng cô cũng là tiểu thư cành ngọc lá vàng của nhà tư bản nên đành thôi vậy.
Ngọc Linh nhác qua mấy món trên bàn ăn, mấy món này đã được người làm trong nhà cải tiến thêm chút.
Không chỉ được làm hoa lệ và tinh xảo, nhiều món còn được dát vàng lên, đúng là như thế mới hợp phong cách của ngôi biệt thự này.
Nào là càng cua bách hoa, súp nghêu, ném cuốn cá hồi, sườn non,... chỉ hai người ăn thì không thể nào hết cái bàn này được.
Dịch tổng săn sóc múc một thìa súp đặt bên miệng cô.
“Nào bé con, há miệng ra nào.”
“Anh coi tôi là con nít đấy à?”
Dịch tổng tri kỉ đến mức để cô nói hết câu rồi mới đút thìa súp cho cô.
“Ngon không?”
Ngọc Linh trừng mắt nhìn anh, nhưng sau đó cô phát hiện món súp này rất ngon, nó tan ra trong miệng và để lại vị ngọt thanh nơi cổ họng.
Tuy là súp nghêu nhưng không tanh cũng không nồng, thảo nào đầu bếp trong nhà anh đều được trả lương cao ngất.
Mặc dù ngon nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483311/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.