Ngọc Linh ngồi xuống, trước mắt cô là hơn mười món ăn được làm rất tinh xảo.
Dịch Thế Dương ngồi ngay bên cạnh, giống như sắp dán cả vào người cô.
Bác Trương sau khi kêu người làm bưng thức ăn lên thì đã đi ra ngoài, ý đồ muốn để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng son.
“Sao anh không ngồi xa tôi ra một chút? Bàn còn nhiều chỗ thế cơ mà.”
Ngọc Linh bĩu môi, lúc cô muốn xê ghế của cô dịch ra thì bỗng chốc phát hiện.
Chiếc ghế làm bằng vàng này quá nặng, cô không thể xê dịch nó một chút xíu nào.
Ngọc Linh không phục, sau đó tiếp tục kéo nó sang bên cạnh.
Đến lúc mệt đến mức thở hồng hộc thì cuối cùng cũng kéo ra được khoảng vài xăng ti mét.
Cô nhoẻn miệng cười, nhưng ngay sau đó nụ cười trên miệng cô lập tức tắt ngấm.
Bởi vì Dịch Thế Dương chỉ dùng một tay cũng nhẹ nhàng kéo được chiếc ghế anh đang ngồi đến sát bên cạnh cô.
Tiếp tục ngồi dán vào nhau giống như vừa rồi.
Điều này khiến cho Ngọc Linh suýt thì nổi khùng tại chỗ.
“Anh...!”
“Ngoan nào, mau ăn cơm thôi không thì thức ăn sẽ nguội mất.”
Anh kéo cô ngồi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành giống như cưng chiều con gái rượu.
Anh gắp thức ăn vào đĩa của cô, một tay còn lại giúp cô điều chỉnh tư thế ngồi.
Anh phát hiện chiếc ghế này quá lớn và quá cao so với cô, lúc cô ngồi trên đó muốn ngả người ra đằng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483310/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.