Cuối cùng Ngọc Linh vẫn phải ngủ một giấc với Dịch Thế Dương.
Lúc đầu cô còn nghĩ có thể cô sẽ phải nằm đó đến lúc tê cứng cả người vẫn chưa ngủ được.
Nào ngờ nằm trong vòng tay của người đàn ông không tính là quá quen thuộc, cùng với mùi hương nam tính khiến cho cô ngủ đi lúc nào không hay.
Khi hơi thở của người con gái bắt đầu đều đều, Dịch Thế Dương nằm bên cạnh đột nhiên mở mắt ra.
Anh thấy tư thế nằm của cô không quá thoải mái nên ôm cô lên và đặt cô về chính giữa giường.
Mái tóc lòa xòa được anh vén lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn khả ái.
Anh cúi đầu xuống, mơn man trên làn môi đỏ.
“Ngọc Linh, Ngọc Linh... anh yêu em nhiều biết nhường nào.”
Giọng anh trầm khàn và ấm áp, khi anh nói chuyện, đôi môi hai người dán vào nhau.
Hơi thở kia quấn quýt vấn vương, không thể nào tách rời.
Từ giây phút cô kí lên tờ giấy kết hôn đó, anh biết bản thân không thể buông cô ra được nữa.
Anh yêu cô nhiều như thế, yêu đến mức chết đi sống lại.
Ngày anh biết cô và thằng con trai nuôi trên danh nghĩa của anh yêu đương, anh chỉ hận không thể giết chết tên đó và giam cô lại.
Chỉ có như vậy cô mới là của một mình anh, của riêng anh và không ai có thể mơ tưởng đến cô nữa.
Tên Dịch Văn Lâm đó không xứng có được cô.
Nếu như khoảng thời gian trước anh không vướng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-doi-cung-chieu-dong-song/3483308/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.