Ngồi trong hang động kiên cố giữa gió buốt, đưa mắt nhìn màn tuyết rơi nhuộm trắng cả không gian vô tận, ta không sao nén nổi tiếng thở dài
Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ta đã ở tại nơi cô quạnh này
Nhiều khi ta thắc mắc, không biết vì sao bản thân lại ở đây?
Ta không có ký ức, thân nhân lại càng không
Ta nào khác chăng những bông tuyết kia?
Cô đơn. Lạnh lẽo. Đến không ai hay, đi chẳng ai biết
Không để lại dù chỉ một chút dấu vết tại nhân gian
Haizzz… Giá như… dù chỉ là giá như… ta có thêm người bầu bạn tại nơi này, mọi thứ chắc cũng không đến nỗi cô quạnh như bây giờ?
Ngồi mãi cũng chán, ta chỉnh trang lại phục y rồi bước ra giữa màn tuyết, đi kiếm tìm chút lương thực dự trữ. Nhiều khi ta nghĩ, nếu không phải nhờ vào thể chất đặc biệt của mình, chắc gì ta đã sống được tại nơi đây lâu đến như vậy?
Tha thẩn bước đi, do sơ ý, ta đạp phải chỗ tuyết trũng, ngã bổ nhào xuống hố sâu, xung quanh là những tảng băng dày cộm. Lồm cồm bò dậy, ta không thể không thầm than thân trách phận. Không biết hôm nay là ngày gì mà ta đen đủi đến thế?
Đang loay hoay tìm lối ra thì đột nhiên, trong những tảng băng đó, hình như ta nhìn thấy có cái gì đó khác lạ
Đi lại gần, căng mắt nhìn thật kỹ thì ta không sao có thể tin vào điều mình nhìn thấy được nữa
Một đứa bé!!!
Một đứa bé đang bị đóng băng!!!
Và hình như… đứa bé này… vẫn còn sống!!!
Nghĩ tới đây, ta liền không suy nghĩ, nhặt bất kỳ thứ gì có thể nhặt được từ mặt đất, ném thẳng vào tảnh băng to lớn đó. Một lần rồi lại một lần, ta không nhớ bản thân rốt cuộc đã thử bao lâu, chỉ biết, khi những vết nứt bắt đầu xuất hiện cũng là khi mười đầu ngón tay ta ứa máu
Chút đau đớn thể xác đó nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui vô bờ, niềm hạnh phúc không gì có thể sánh bằng, khi ta ôm chặt đứa bé vào lòng
Hài nhi của ta… Kể từ giờ con sẽ là hài nhi của ta…
Cuối cùng… ta cũng không còn… cô đơn… nữa rồi…
Hài nhi của ta… ta sẽ gọi con là…
Vệ Khúc Uyển Sa
Tay cầm chiếc kính đen, thứ bao năm qua vẫn ở bên mẹ, nằm trong lòng mẹ, nghe những lời mẹ kể về việc tìm thấy mình như thế nào, ta không khỏi tò mò, muốn biết rốt cuộc mình là ai, mình đã ở trong băng giá bao lâu và điều quan trọng nhất là, vì sao mình lại ở đó
Tiếc thay, những câu hỏi đó chắc sẽ chẳng bao giờ có đáp án
Vì, kể từ khi được mẹ cứu, ta đã chẳng còn ký ức về những chuyện đã qua
Dù có cố đến đâu chăng nữa, ta cũng không sao nhớ được bản thân mình là ai, mình có cha có mẹ hay chỉ đơn thuần là một côi nhi?
Nhưng có một chuyện ta biết, đó là do bản thân nằm trong băng giá nên ngoại hình ta mãi mãi dừng lại ở độ tuổi 5-6, không bao giờ thay đổi, chứ đừng nói là già đi
Cũng vì vậy mà sức mạnh Succubus của ta không thể bộc lộ hoàn toàn
“Uyển Sa, con đang bận tâm về chuyện gì thế?”
Giọng nói chứa chan yêu thương, không nén nổi niềm lo lắng của mẹ truyền vào tai khiến ta chợt bừng tỉnh
“Không có gì mẹ ạ. Con chỉ là đang nghĩ, nếu một ngày phải rời khỏi nơi hang động thân quen này, ngoài thế giới bao la kia liệu có chỗ cho mẹ con ta?”
Bàn tay mịn màng của mẹ khẽ vuốt bờ má ta
“Nơi nào cũng vậy… Chỉ cần mẹ con ta ở bên nhau… nơi đâu cũng là nhà…”
Ngồi dậy, đưa mắt nhìn mẹ, chỉ thấy trong đó ngập tràn yêu thương, ta không sao có thể cất thành lời
Thân phận thì sao? Quá khứ thì sao?
Những thứ đó đâu có gì quan trọng
Kể cả cả đời này ta không nhớ lại được, điều đó cũng không sao cả
Vì, ta không, cô đơn
Vì. Ta. Còn. Có. Mẹ!
Cảm thấy không khí có chút gượng gạo, ta ho nhẹ hai tiếng rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, “Mẹ, mẹ vẫn nhớ lời hứa giữa hai mẹ con mình đấy chứ?”
“Rằng mẹ không bao giờ được vượt qua cánh rừng thông trước nhà chứ gì? Mẹ vẫn nhớ, con yên tâm”
Ta liền gật đầu, “Mẹ nhất định phải giữ lời mẹ nhé… vì…”
Còn chưa nói hết câu, ta chợt cảm thấy trong không khí nồng đậm sát khí!!!
Chết tiệt, bao lâu nay, vì thời tiết khắc nghiệt, không có một yêu quái nào có thể vượt rừng thông đến gần nơi mẹ con ta sinh sống, nay sao tự dưng lại có kẻ không mời mà đến?
Đứng chắn trước mẹ, ta lớn tiếng nói, “Là kẻ nào? Còn không mau hiện thân!!!”
Từ trong đêm đen, giữa tiếng gào rít của gió tuyết lạnh giá, nam tử với gương mặt trong trẻo như suối giờ tê tái, cắt không còn giọt máu, phục y kỳ lạ với phần tay áo dài quá gối, phần thân ngắn bó sát, để lộ cặp chân thon thả, nay đã rách rưới với thân thể chằng chịt vết thương, hiện lên trước mắt ta
“Ngươi là ai? Tới đây có việc gì?”
Hắn không nói liền lao tới tấn công. Ta rút Thanh Long đao tiếp chiến
Lợi dụng độ dài của Thanh Long đao, ta khiến hắn không thể lại gần mình, càng đừng nói tới mẹ. Chỉ cần ta còn thở, hắn đừng hòng nghĩ tới chuyện làm hại mẹ
Đột nhiên, hắn biến mất, như thể bốc hơi vào không khí. Ta rủa thầm một tiếng, “Không ổn” rồi ngay tức khắc lui về chỗ mẹ
“Uyển Sa, cẩn thận!!!”
Nghe lời mẹ hét, ta còn chưa kịp định hình được chuyện gì thì lưng ta chợt đau nhói. Cúi xuống nhìn, trước mắt ta là cả một vũng máu lênh láng
Máu. Của. Ta
Dùng chút tàn lực còn sót lại, ta vung đao, xuyên qua ngực hắn rồi cùng nhau, cả hai đổ ầm xuống nền đất lạnh giá
Ta gắng cười, không muốn để mẹ lo lắng, mặc cho đau đớn lan tràn toàn thân, “Mẹ… mẹ… con không … không sao… Con không…sao…”
Mẹ quỳ sụp xuống, ôm lấy ta, không ngừng nỉ non, “Uyển Sa… Uyển Sa… con… con tuyệt đối không được… không được có chuyện gì… Tuyệt không được có chuyện gì… Đừng… đừng … bỏ mẹ… Đừng bỏ mẹ...”
“Mẹ… đừng… lo… Con…”
Lời còn chưa nói hết, máu đã trào ra từ cổ họng khiến ta lực bất tòng tâm. Thần trí mờ dần, ta cứ nghĩ, mệnh Uyển Sa ta đến đây là hết thì đột nhiên, ánh sáng tỏa ra từ người mẹ, nhanh chóng nuốt chửng lấy Thanh Long đao nãy giờ vẫn nằm trong tay ta
Thân thể ta như được tiếp thêm sức mạnh. Máu ngừng chảy, đau đớn tan biến, và thậm chí còn hơn thế nữa, một nguồn sức mạnh cuồn cuộn tuôn chảy trong ta
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Ta không nhớ rõ chuyện xảy ra tiếp theo là gì, chỉ biết khi ta nhìn vào gương, thân hình nhỏ bé của ta đã có một sự thay đổi chóng mặt. Từ một bé gái 6 tuổi, ta trở thành một nữ nhân quyến rũ, với khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon nhỏ cùng bờ mông căng tròn
“Đây là… là…”
Ngạc nhiên trôi qua, ta liền ngồi xuống, gắng sức kiểm soát thứ sức mạnh vẫn đang không ngừng làm loạn trong mình. Và rồi, khi đã chế ngự được nó, ta trở lại là ta trước kia, một bé gái còn lâu mới tới tuổi trưởng thành
“Mẹ… chuyện này… chuyện này… là sao???”
Chỉ thấy mẹ lắc đầu, “Mẹ… mẹ… cũng không biết… Đúng, trước nay, mẹ đều có thể nâng cao khả năng của bản thân, đó là lý do vì sao bao năm mẹ vẫn có thể sinh tồn trong nơi giá lạnh như này… Nhưng chưa bao giờ mẹ nghĩ, mẹ có thể… Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, Uyển Sa, con không sao!”
“Mẹ!”
Ta ôm chầm lấy mẹ, thâm tâm thở phào nhẹ nhõm khi mọi chuyện đã qua đi. Nhớ tới kẻ tấn công mình, ta đưa mắt nhìn thì thấy hắn không ngừng co giật, cạnh bên là chiếc kính đen rơi trên mặt đất
“Ta… chưa… muốn… chết…”
Giãy giụa trong đau đớn, bàn tay hắn vô tình chạm vào kính. Và rồi, chuyện không ngờ diễn ra ngay trước mắt ta và mẹ
Máu ngừng chảy, thân thể hắn bắt đầu lành vết thương và rồi không ngừng nhỏ dần, nhỏ dần, cho tới khi trở thành một đứa trẻ sơ sinh không hơn không kém
Cái quái gì vậy???
Chẳng nhẽ… khi nãy… ánh sáng từ mẹ không chỉ chạm tới Thanh Long đao mà còn chạm tới cả cặp kính đen ư???
“Oa… oa… oa…”
Tiếng khóc thê lương của hắn phát ra khiến đầu ta đau như búa bổ
“Đừng khóc nữa”, ta bực mình gắt
Ai ngờ hắn ta còn khóc to hơn
Đùa ta chắc!!!
Cực chẳng đã, ta đành bế hắn, đung đưa vài cái thì đột nhiên, hắn nín, thậm chí còn nhìn ta mỉm cười
Cái quái gì vậy???
“Mẹ… mẹ… giờ chúng ta… nên… làm sao đây mẹ???”
Mẹ lại gần, âu yếm nhìn ta và hắn rồi khe khẽ nói, “Trẻ con không có tội. Kẻ làm con bị thương coi như đã chết rồi. Còn đây là một sinh linh hoàn toàn khác. Giữa tiết trời giá buốt như này, chúng ta có thể mang nó đi đâu? Thôi, xem như giữa chúng ta và nó có duyên, từ nay, hãy để nó tại đây, 3 mẹ con ta rau cháo sống qua ngày”
Ta không tin vào tai mình được nữa, “Mẹ… ý mẹ là… là…”
“Là đây là đệ đệ của con… Là đệ đệ bé nhỏ của con, Uyển Sa…”
Vệ Khúc Nhật Vy
Không biết vì lý do gì, ta luôn cảm thấy tỷ tỷ hình như không ưa ta, không, nói chính xác hơn là ghét ta
Ta rốt cuộc đã làm gì sai ư?
Cứ mỗi lần ta đem chuyện này tới hỏi mẹ, mẹ chỉ thở dài một tiếng rồi nói, “Cho tỷ con thời gian”
Ta không hiểu… ta thật sự không hiểu…
Chợt nhìn thấy tỷ tỷ đằng xa, ta liền chạy theo, “Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, cho đệ theo với, được không?”
Tỷ tỷ quay lại nhìn ta, không nói tiếng nào
Thấy vậy, ta lại nói, “Tỷ tỷ, đệ đi cùng tỷ nhé”
Tỷ tỷ vẫn im lặng
Ta lại mở lời, “Tỷ tỷ…”
…
Mọi chuyện cứ như vậy lặp đi lặp lại cho tới khi ta và tỷ tỷ vào tận sâu trong rừng
Cho tới khi ta hỏi tỷ tỷ lần thứ n, “Tỷ tỷ… đệ…”
“Đệ có thể ngừng nói một giây không?”
Giọng nói lớn, không kiềm chế được giận dữ của tỷ tỷ làm ta không tự chủ rùng mình
“Tỷ tỷ… tỷ… đệ đã làm sai chuyện gì ư? Tỷ nói đi, đệ nhất định… nhất định sẽ sửa mà… Chỉ cần tỷ nói, đệ nhất định sẽ làm…”
Mắt tỷ tỷ chợt bừng sáng
“Đệ nói thật chứ? Việc gì ta nói đệ cũng làm?”
Ta gật đầu lia lịa, “Đúng vậy…”
“Vậy thì… đệ đứng đây… đợi ta… Ta đi có việc, lát nữa ta quay lại đón đệ. Đệ phải đứng yên ở đây, không được đi đâu, đợi ta… Có biết không?”
Nhìn bóng tỷ tỷ xa dần giữa trời tuyết rơi, ta cảm thấy ấm lòng vô cùng
Cuối cùng, tỷ tỷ cũng chịu mở lòng với ta rồi…
Chỉ cần ta đợi… chỉ cần ta đợi… tỷ tỷ sẽ quay lại… tỷ tỷ nhất định… sẽ quay lại…
Chỉ cần ta đợi…
Vệ Khúc Uyển Sa
Thật là phiền…
Đi đâu cũng lẽo đẽo theo ta…
Bộ nó không có việc gì tốt hơn để làm sao?
Vứt được cái đuôi bám theo mình, ta vui vẻ trở về nhà, chắc mẩm chỉ một lúc sau, nó sẽ biết mình bị bỏ rơi và cũng trở về thôi
Dẫu sao, từ đó về đây cũng không phải quá mức xa xôi gì cho cam
Cảm thấy mệt nhoài vì cả ngày rong chơi, ta đặt lưng xuống, ngủ một mạch, không biết trời trăng gì hết
Cho tới khi bên tai truyền tới giọng nói đầy lo lắng của mẹ
“Uyển Sa… Uyển Sa…”
Dụi dụi mắt, ta ngái ngủ đáp, “Gì… gì hả mẹ???”
“Con có thấy Nhật Vy đâu không? Từ hồi chiều tới giờ, mẹ chẳng thấy nó ở đâu cả… Bên ngoài bão tuyết dữ dội thế này, mẹ sợ…”
Trùm chăn lông kín đầu, ta uể oải đáp, “Chắc nó quanh quẩn đâu đây thôi… lát nữa nó về… mẹ không…”
Chưa nói hết câu, ta sực nhớ ra chuyện ban sáng…
Có khi nào… có khi nào…
Ta choàng tỉnh, nhìn ngoài trời chỉ nghe tiếng gió rít kinh người với màn tuyết dày đặc như muốn đòi mạng, “Mẹ… mẹ nói rằng… từ chiều tới giờ không thấy…Nhật Vy ư?”
“Hồi sáng rõ ràng mẹ còn thấy Nhật Vy trong nhà, quay đi quay lại không biết nó đi đâu rồi… Uyển Sa… con nhớ lại xem, có thấy Nhật Vy đâu không?”
Ta vùng dậy, trấn an mẹ rồi lao ra giữa trời tuyết, đi theo lối buổi sáng, nghĩ thầm sẽ nhanh thôi tìm được Nhật Vy. Ai ngờ, gió lốc dữ dội khiến ta khó lòng xác định phương hướng
Chết tiệt…
Nó bị ngu hay sao mà thấy thời tiết như vậy mà không về???
Ta chả ưa gì nó đâu, nhưng ta không muốn nó chết vì ta
Đúng là… người đâu ngu… ngu thế không biết…
Khó khăn lắm, ta mới quay lại được chỗ cũ, thế nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy nó đâu. Hay nó lại bỏ đi rồi? Nếu bỏ đi rồi, sao nó chưa về? Hay lại lạc ở đâu rồi??? Trong cái tiết trời như này mà lạc thì…
Nghĩ tới đây ta bỗng chốc rùng mình, không khỏi có chút hối hận vì đã để nó lại giữa nơi hoang vắng này một mình
Biết trước thế này thì ta đã… Khoan…
Đằng xa, ta chợt thấy có một đống tuyết to khác thường, dễ cao bằng một người trưởng thành. Thấy có gì đó không đúng, ta liền tiến lại gần, lấy tay gạt tuyết thì thấy làn da, đôi môi ai đó đã tím tái vì lạnh!
âNháºt Vyâ¦con có biết mẹ Äã lo cho con Äến nhÆ°á»ng nà o không?? Lần sau Äừng là m nhÆ° váºy nữa⦠Mà ⦠sao tá»± dÆ°ng con lại má»t mình Äi xa thế???â
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, ta chá» nhá», và o má»t ngà y tuyết ngừng rÆ¡i, Äôi mắt ai kia nhắm chặt rất⦠rất lâu chợt khẽ Äá»ng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]