Dưới lòng đất, ngồi giữa căn phòng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, Tiểu Liên cô nương trầm ngâm suy nghĩ
Kể từ ngày ta lẻn ra ngoài, đã bao lâu rồi chàng không tới đây?
Chàng hiện giờ ra sao? Vẫn mạnh khỏe, bình yên vô sự chứ?
Ta thật sự muốn biết... thật sự rất muốn biết...
Nhưng những khi ta hỏi đám hắc y nhân chàng để lại bảo vệ ta, cái ta nhận được chỉ là những câu trả lời nghìn lần như một
Nào là ta đừng lo...
Nào là ta đừng suy nghĩ nhiều...
Nào là do chàng bận bịu công vụ mà thôi...
Liệu rằng, đó là sự thật hay chăng bọn chúng đang che giấu ta điều gì?
Chàng từng nói, chỉ cần ở trong phòng, không một ai, không một bất kỳ sức mạnh nào có thể làm hại đến ta, đến cuộc sống của ta và chàng
Nhưng chàng biết không, ta thật sự muốn rời khỏi đây, đi tìm chàng, muốn được nhìn thấy dung nhan chàng, nghe thấy giọng nói chàng, được ôm lấy chàng, hít hà mùi thơm dịu nhẹ của cơ thể chàng
Ta muốn... thực sự ta rất muốn...
Nhưng rồi... ta lại đành nén tất cả ham muốn của bản thân lại...
Vì ta sợ, chàng giận ta, bỏ mặc ta
Một suy nghĩ chợt lóe trong đầu Tiểu Liên
Đúng rồi, chàng là đang giận ta, giận ta vì lần trước giấu chàng tự tiện rời đi...
Nhất định là vậy!!!
Nếu đã như thế, ta sẽ ở đây, ngoan ngoãn ở đây, đợi chàng
Ta tin, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178619/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.