Vừa đi vừa nghĩ tới chuyện của Tùng Viên, Hồng Tuyết không biết tự khi nào đã tiến vào ranh giới của Những vùng đất khác
Rốt cuộc, ta nên làm gì bây giờ?
Đột nhiên, một tràng tiếng cười khả ố vang lên, kèm theo đó là nguồn yêu khí không thể khinh thường
“Ha ha ha … Nhóc con … ngươi tới đúng lúc lắm … bụng ta đang đói đến cồn cào rồi đây...”
Từ trên trời cao, nam nhân đầu khỉ, thân người với 6 chiếc tai, cầm trên tay cây đại thụ đã vài trăm tuổi xuất hiện, giương ánh mắt hổ đói về phía Hồng Tuyết. Kẻ đó không ai khác chính là Lục Nhĩ Hầu
Hồng Tuyết khẽ nói, “Ngươi cút đi. Ta đang không có tâm trạng đùa vui với con khỉ mất đuôi như ngươi” rồi bước đi, coi như không thấy Lục Nhĩ Hầu
Dám sỉ nhục ta ư? Mẹ kiếp, tất cả chỉ tại ta gặp phải kẻ không nên gặp, nên mới mất đi 3 chiếc đuôi yêu quý của mình!!! Hại ta không dám gặp ai, kể cả Tử Hối!!!
Lâu ngày không liên lạc, không biết hắn ta giờ thế nào rồi?
Đúng vậy, Lục Nhĩ Hầu xuất hiện trước mặt Hồng Tuyết, chính là Lục Nhĩ Hầu ngày đó đánh nhau cùng phu phụ Khuynh Vũ, Yên Chi, tỷ muội Hồng Hoa, Hoàng Điệp và sau là huynh đệ Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, tại bìa rừng ngoài Kỳ Anh trấn
“Nhóc con, ngươi đã quá coi thường ta rồi đấy!!! Chết đi!!!”
Cả giận mất khôn, Lục Nhĩ Hầu phang thẳng cây cổ thụ khổng lồ trên tay mình, về phía Hồng Tuyết, với toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178587/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.