Không hiểu sao, ta cứ có cảm giác, gần đây Hoàng Điệp đang lo lắng chuyện gì đó. Ta gặng hỏi nhưng nàng chỉ nói là do ta suy nghĩ quá nhiều chứ thật ra mọi việc vẫn bình thường
Phải không?
Đưa Hoàng Điệp về phòng nghỉ ngơi xong, Khuynh Kỳ rời ngọc lâu dạo chơi. Tình cờ làm sao, đúng lúc đó, Tử Vân cũng ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc
"Ngũ cô cô, ngũ thúc thúc đâu mà cô lại một mình chốn này?"
"Thế còn cháu, ca ca của cháu đâu? Mọi khi hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng cơ mà?"
"Ca ca cháu vừa đi gặp Hồng Hoa rồi. Dù có dính với nhau tới đâu chăng nữa, có những lúc chúng cháu cũng phải ở một mình chứ"
Tử Vân không nói gì nữa mà cùng với Khuynh Kỳ sóng vai bước đi. Một lúc lâu sau, hai người họ đang chuẩn bị trở về nhẫn giới thì chợt, nguồn yêu khí hùng mạnh, vô cùng quen thuộc tỏa ra trong không khí làm cho Tử Vân dừng bước, thân hình bất ngờ run rẩy
Đây ... đây ... chẳng phải ... chẳng phải là ... là ...
"Ngũ cô cô, cô có chuyện gì vậy?", Khuynh Kỳ lo lắng hỏi
Tử Vân không đáp mà nắm chặt tay thành quyền, phi thân về phía nguồn yêu lực phát ra. Linh tính có chuyện không ổn, Khuynh Kỳ liền ngay tức khắc bám theo nàng
Từ bé tới lớn, ngoại trừ lần Tử Y bị trọng thương, ta chưa bao giờ nhìn thấy ngũ cô cô thất sắc như này?
Rốt cuộc là có chuyện gì cơ chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178570/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.