Nguyệt Dạ quốc
Ngồi lặng người giữa ngự hoa viên rộng lớn, Đán Thần không ngừng suy nghĩ về câu hỏi ám ảnh mình nhất, phụ thân chàng rốt cuộc là ai?
Không hiểu sao, chàng có cảm giác, chính thân phận của ông là lý do vì sao Đán Kỳ Anh không dám tiết lộ sự thật rằng, mình chính là mẫu thân chàng trong suốt chừng ấy thời gian
Dòng suy nghĩ của chàng chợt bị tiếng khóc nức nở vang lên cách đó không xa làm gián đoạn
"Hu ... hu ... hu ..."
Là ai?
Đán Thần rảo bước về nơi tiếng khóc phát ra, chỉ thấy một bé gái 3 tuổi xinh đẹp đang ngồi xổm dưới đất, tuôn trào từng dòng lệ, thi thoảng lại nấc cục từng tiếng
Dù chỉ thoáng nhìn qua nhưng Đán Thần nhanh chóng nhận ra, đó chính là Đán Chi, hài nhi của Đán Kỳ Anh và Đán Lĩnh, hay nói cách khác ... muội muội của chàng
Đang phân vân không biết nên đi hay nên ở, bàn tay bé bỏng, mềm mại của Đán Chi chợt níu lấy góc áo Đán Thần, "Đại ca ca ... huynh đừng đi ... đừng đi ... có được không ...?"
Giây phút ấy, trái tim tưởng chừng như đã bị hóa đá bị đớn đau, vì dối lừa của Đán Thần không hiểu sao như bị tan chảy, trở về với bản chất nhiệt huyết sẵn có của mình
Ngồi xuống cạnh Đán Chi, Đán Thần dịu giọng hỏi, "Tiểu muội muội ... muội đang làm gì ở đây vậy? Phụ mẫu muội đâu ... cả rồi ..."
Bao nhiêu sợ hãi, tủi hờn tuôn trào, Đán Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178568/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.