Chương trước
Chương sau
2 ngày sau vòng thi đấu đầutiên, vòng thi đấu thứ 2 chính thức bắt đầu. Từ 6 đội chiến thắng, sauvòng đấu này, chỉ có 3 đội được đi tiếp, vào vòng cuối cùng. Vòng thiđấu này là vòng knock – out. Mỗi đội chỉ thi đấu 1 lần, thua là bị loạingay lập tức

Vậy, làm sao biết được, đối thủ của mình là ai? Cũng giống như lầntrước, thứ tự thi đấu và đối thủ đều được quyết định bởi việc bốc thăm.Để tiện cho mọi người theo dõi tài năng của các vị pháp sư, mỗi ngày sẽchỉ diễn ra 1 trận đấu tại sân chính, các trận tiếp theo diễn ra cáchngày

Kết quả bốc thăm của Thế Thành lần này là số 1, cũng tức là, chàng cùngmọi người sẽ thi đấu ngay ngày hôm nay. Đối thủ của chàng là nhóm 5người, gồm 1 cặp chị em sinh đôi, 1 nữ nhân quyến rũ với khuôn ngực đầyđặn, 1 nam nhân hào hoa phong nhã và 1 nam tử với vẻ ngoài trịnh thượng, coi mình là trên hết

Các nhóm còn lại nhanh chóng trở về khán đài, tận dụng cơ hội quan sát,học hỏi những người chuẩn bị thi đấu, chuẩn bị cho tình huống gặp lại họ ở vòng trong. Khi thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, tổng quan chủkhảo bẩm báo tình hình với Hoàng Quân rồi sau đó, đi về sân thi đấu,thông báo quy tắc của vòng này

“Tạ ân điển bệ hạ, hôm nay các ngươi mới có dịp đứng ở đây, thể hiệnchút tài mọn cho mọi người thưởng lãm. Các ngươi nên lấy làm vinh hạnhkhi được góp chút sức…”

“… Vòng 2 này, khác với trước kia, sẽ chia ra làm 2 cách đấu. Đấu đơn và đấu đôi. Đấu đơn, nếu chiến thắng sẽ được 1đ. Đấu đôi, nếu chiến thắngsẽ được 2đ. Đội nào có ít nhất 3đ trở lên đầu tiên sẽ là đội chiếnthắng”

“Trước khi mỗi trận đấu bắt đầu, đội thua cuộc trước đó sẽ được chọnhình thức thi đấu cho trận sau. Khi đã được quyết định, đội còn lại buộc phải tuân theo”

“Còn 1 điều nữa ta quên chưa nói, khi đấu đôi, chỉ cần 1 người rơi khỏisân thi đấu hay đầu hàng, đôi ấy sẽ tự động bị xét thua cuộc. Do vậy,khi đã quyết định đấu đôi, hai người phải có tinh thần đồng đội, phốihợp ăn ý với nhau. Bởi nếu không, 1 người giỏi thôi cũng không thể chiến thắng”

“Đó là tất cả những gì ta cần nói. Còn bây giờ, do là trận đầu tiên,hình thức thi đấu sẽ được đội chiến thắng vòng 1 chậm hơn quyết định. Và đó cũng là đội của Thế Thành. Vậy, Thế Thành, trận này, ngươi muốn đấuđơn hay đấu đôi?”

Thế Thành không chút suy nghĩ, mỉm cười đáp, “Đấu đôi”

Tổng quan chủ khảo nghe vậy liền nói to, “Như vậy, trận đầu tiên sẽ diễn ra theo hình thức đấu đôi. Xin mời 2 pháp sư của 2 đội tiến lên sân thi đấu”

Khỏi cần nói cũng biết, đội Thế Thành cử ai ra thi đấu. Còn là ai khácngoài huynh đệ Khuynh Đình, Khuynh Kỳ? Đội đối thủ cũng có vẻ có cùngsuy nghĩ với Thế Thành, khi để cho 2 chị em song sinh lên sân

Khi hai bên đã chào hỏi xong, quan chủ khảo hô to 2 tiếng “Bắt đầu”

Khuynh Đình núp đằng sau Khuynh Kỳ, đưa mắt nhìn về chị em sinh đôitrước mặt, hiền từ nói, “Đệ đệ, đệ nhớ đừng mạnh tay quá nhé. Ta khôngmuốn xảy ra án mạng ngay lần đầu tiên thi đấu đâu”

Khuynh Kỳ mỉm cười, nhẹ gật đầu, “Đệ biết rồi”

Người con gái vẻ mặt có chút già dặn hơn, nhìn huynh đệ Khuynh Đình rồilên tiếng, “Muội muội, ta thấy, nam nhân đứng đằng sau có vẻ dễ dàngcông kích. Dù sao, vòng 1, nghe nói chàng ta cũng chưa bao giờ động thủ. Chắc hẳn, năng lực cũng chẳng ra làm sao nên mới vậy”

Muội muội song sinh gật đầu, “Tỷ tỷ nói đúng. Tỷ hãy cầm chân nam nhân lạnh lùng kia. Việc còn lại cứ để muội giải quyết”

Dứt lời, hai thân ảnh mềm mại nhanh chóng xuất phát, lao thẳng đến huynh đệ Khuynh Kỳ

“Mộc kiếm”

“Thổ đao”

Thanh kiếm được tạo thành từ những cành cây, cùng với thanh đao được tạo nên từ đất đá, chém mạnh xuống thân thể của Khuynh Kỳ. Bộ móng tay củaKhuynh Kỳ nhanh chóng vươn dài, nhẹ nhàng đỡ lấy toàn bộ lực công kíchcủa tỷ muội song sinh

“Cái gì?”

“Cái gì?”

Tỷ muội song sinh thốt lên hai tiếng kinh ngạc, không tin vào mắt mìnhđược nữa. Đòn phép của hai nàng dễ dàng bị khống chế, dường như trongmắt Khuynh Kỳ, không khác nào trò chơi trẻ con, chẳng thể làm nên tròtrống gì

“Chỉ có thế thôi sao?”, Khuynh Kỳ lạnh lùng nói. Dứt lời, chàng dùng bộmóng tay mình như một cây kiếm, phá nát mộc kiếm, thổ đao của tỷ muộisong sinh. Sau đó, dùng phép, đẩy hai nàng bay ra xa, không chút nươngtay

Lau vệt máu trên mồm của mình, tỷ tỷ song sinh đưa tay đỡ muội muội dậy, “Muội muội, tên đó … quả thực không phải kẻ bình thường. Chúng ta đềulà Diệt Sư cấp 5, liên thủ lại cũng không thể làm gì hắn, làm sao có thể tiếp cận đến tên đang núp đằng sau?”

Muội muội song sinh khó nhọc đứng lên, trong đôi mắt nàng ta ánh lên vẻđộc ác sắc lạnh, “Tỷ tỷ, nếu đã như vậy …”. Nhìn thẳng vào mắt tỷ tỷmình, nàng ta không nói hết câu mà chỉ gật đầu. Hiểu được ý muội muội,tỷ tỷ song sinh nở nụ cười gian xảo, “Được, ta nghe muội”

Khuynh Đình kéo kéo tay áo Khuynh Kỳ, “Đệ đệ, đệ phải cẩn thận đấy. Ta e, hai người nữ tử đó không hề đơn giản đâu”

Khuynh Kỳ gật đầu, “Đệ biết rồi. Ca ca đừng lo”

Tỷ muội song sinh lại lần nữa lao nhanh về phía Khuynh Kỳ, khác chăng,lúc này đây mỗi người 1 hướng, kẻ bên trái, người bên phải. Khuynh Kỳthấy vậy, khuôn mặt chàng vẫn không chút biểu cảm. Hai bộ móng tay chàng vươn dài thêm nữa, hướng về hai bên phòng thủ

Những chiếc móng tay sắc nhọn, thon dài, óng ánh dưới sắc vàng của mặttrời, lấp lánh không khác nào trân châu bảo vật. Chúng trong suốt tựanước suối mùa xuân, mảnh mai tựa tơ tằm ngàn năm. Nhưng, ẩn dưới cái vẻngoài mỏng manh đó là sự cứng rắn không gì có thể so sánh

“Mộc tiễn”

“Thổ tiễn”

Từ lòng bàn tay tỷ muội song sinh, lần lượt bay ra hàng đợt mũi tên xanh lá, mũi tên nâu, nhắm về hướng Khuynh Kỳ. Không hề nao núng dù chỉ mộtchút, Khuynh Kỳ nhanh chóng bắn ra hai quả cầu màu đen, phá hủy tất cảsố mũi tên đó

Ám sư sao? Thảm nào… Nhưng, đừng tưởng chỉ vì thế mà chị em ta đầu hàng

Đừng mơ!

Số mũi tên đó khi bị phá hủy, tạo thành một lớp bụi bẩn, che kín tầmnhìn của Khuynh Kỳ. Nhưng, lớp bụi bẩn này lại có chút không được bìnhthường. Không cần đợi quá lâu, Khuynh Kỳ bắt đầu cảm nhận được điều đókhi đôi mắt chàng không còn nhìn rõ được xung quanh

“Ha ha … ngươi tưởng ngươi tài giỏi ư? Để ta xem, không nhìn được, ngươi có thể làm nên trò trống gì”. Tỷ tỷ song sinh từ trong lớp bụi bẩn laora, đâm thẳng mộc kiếm về phía Khuynh Kỳ

Khuynh Kỳ cất lời, giọng điệu vẫn vô cùng lạnh lùng, không chút biếnchuyển, “Ta không nhìn thấy ngươi. Nhưng đừng quên, ta không có điếc”.Tuy thính lực của ta không so bằng đại ca nhưng từng đó đã quá đủ đểgiải quyết ả

Khuynh Kỳ dùng móng tay, đâm thẳng về phía phát ra tiếng nói. Tỷ tỷ song sinh vất vả đỡ lấy, miệng cố rặn ra 1 nụ cười, “Đúng. Nhưng điều ta cần làm, vốn chẳng phải hạ sát ngươi. Ngươi có thấy lạ không khi không thấy muội muội ta đâu?”

Chẳng nhẽ?

Một suy nghĩ chạy dọc trong đầu Khuynh Kỳ khiến cho thân thể chàng khẽrun rẩy. Nhanh chóng rút lại thế công, chàng dùng toàn bộ tốc độ lao vềphía Khuynh Đình. Đến nơi, thấy đại ca mình vẫn không sao, chàng mỉmcười, “Ca ca, đệ lại nghĩ …”

Lời còn chưa dứt, thân thể chàng đổ sập xuống sàn thi đấu. Sau lưngchàng tự bao giờ đã xuất hiện một nữ nhân với ánh mắt độc ác. Nàng tacười lớn, “Đồ ngu, trong mộc tiễn và thổ tiễn, bọn ta đã trộn vào đó một chút độc tố, đủ để khiến người khác nằm im bất động. Kẻ nào càng vậndụng nhiều tâm lực, càng nhanh bị trúng độc. Ha ha… Ha ha… Bây giờ, chỉcần đợi lớp bụi này tan đi, ta sẽ được công nhận chiến thắng…”

Tỷ tỷ song sinh sau đó liền phi thân về bên muội muội mình. Nàng ta đưamắt nhìn nam nhân áo nâu trước mắt, cảm thấy có chút không được hợp lý,“Muội muội, tại sao chàng ta lại không có phản ứng gì vậy? Đáng ra,chàng ta phải la, phải hét, phải tỏ ra sợ hãi vô cùng khi không còn aibảo vệ cơ chứ? Ta … không hiểu sao … ta có cảm giác … không ổn”

“Tỷ tỷ đừng lo, kẻ vô dụng đó có thể làm gì cơ chứ?”

Khuynh Đình chầm chậm cúi người xuống, lấy từ trong ngực áo ra viên đandược màu đen, nhẹ nhàng đút vào mồm Khuynh Kỳ. Sau khi chắc rằng đệ đệmình không có chuyện gì, Khuynh Đình ôn nhu hôn lên trán chàng rồi đi về phía tỷ muội song sinh

“Các ngươi nghĩ rằng mình đã thắng rồi sao? Chẳng phải còn có ta ở đây ư?”

Muội muội song sinh chỉ tay về phía Khuynh Đình, “Còn ngươi? Ngươi thìcó thể làm nên trò trống gì cơ chứ? Chỉ cần lớp bụi này tan đi, tỷ muộita sẽ thắng trận này. Đừng quên, chỉ cần 1 trong 2 người tham gia đấuđôi bị mất khả năng thi đấu, đôi đó sẽ bị xử thua. Ngươi không thể thayđổi được sự thật đó đâu”

Khuynh Đình nhẹ giọng đáp lời, “Nhưng, thứ ta quan tâm đâu phải thắngthua của trận này”. Nói đến đây, giọng điệu chàng bắt đầu thay đổi, trởnên cuồng loạn, điên rồ, đáng sợ hơn bao giờ hết. Dường như, con ngườihiền lành, tử tế, nhút nhát lúc nãy vốn chưa bao giờ tồn tại trong thânxác Khuynh Đình vậy

“Trên thế gian này, bất cứ kẻ nào làm bị thương đệ đệ ta, ta sẽ khiến cho kẻ đó chết không toàn thây!”

Toàn bộ yêu khí của Khuynh Đình bỗng chốc giải phóng, khiến cho tỷ muộisong sinh có chút thích nghi không nổi, cảm thấy khó thở vô cùng. Họnhanh chóng ngã quỵ xuống đất, mặt mũi nhợt nhạt, tựa như sự sống đangbị hút ra khỏi cơ thể mình vậy

Muội muội song sinh, dùng hết sức lực còn sót lại của mình, phi thân về phía Khuynh Đình, mặc cho tỷ tỷ nàng ra sức phản đối

“Yêu nghiệt, chết đi”

Chợt, trước mặt nàng xuất hiện một bàn tay con gái thon dài, trắng trẻo, xinh đẹp. Bàn tay đã quá quen thuộc với nàng. Bàn tay nàng có từ khihiện diện trên cõi đời này. Bàn tay của nàng!!!

“Á…Tay ta… tay ta…”

Trước sự đớn đau về da thịt như thế, muội muội song sinh ngã thẳng xuống sàn thi đấu, không ngừng vùng vẫy, la hét

Khuynh Đình ngồi xuống, chầm chậm nói, “Thế nào? Có đau không?”

Nhìn người con trai trước mặt, muội muội song sinh, lần đầu tiên trongđời, cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Ác quỷ, chàng ta là ác quỷ… Là ácquỷ…

Tỷ tỷ song sinh thấy muội muội mình đớn đau, muốn lao về phía KhuynhĐình, giải cứu cho nàng ta. Nhưng trước khi kịp cử động, tứ chi nàng đãbị móng tay của Khuynh Đình đâm xuyên qua, từ từ di chuyển lên khôngtrung

Đưa bàn tay còn lại chạm vào khuôn mặt của muội muội song sinh, Khuynh Đình cười, “Thật là một khuôn mặt khả ái… Đáng tiếc…”

Tỷ tỷ song sinh, bị dính chặt trên những chiếc móng tay của Khuynh Đình, khuôn mặt tràn đầy máu và nước mắt, khó nhọc nói, “Ta xin ngươi… Ta xin ngươi… Là ta sai… Là bọn ta sai… Xin ngươi hãy tha cho tỷ muội ta mộtmạng. Ta xin hứa sẽ nhận thua… Ta cầu xin ngươi… Cầu xin ngươi… Cha mẹta mất sớm, chỉ có hai tỷ muội ta nương tựa lẫn nhau, ta xin ngươi, đừng hãm hại muội muội ta. Nếu muốn, ngươi cứ trút giận, trút giận vào tađây”

“Ngươi … muốn giết thì giết ta đi. Là ta, là ta đã nghĩ ra chiêu dùngđộc, hãm hại đệ đệ ngươi. Ngươi giết ta, ta không oán trách. Nhưng, xinngươi, hãy thả tỷ tỷ của ta ra. Hãy tha cho tỷ ấy 1 mạng”

Khuynh Đình điên loạn cười lớn, đôi mắt chàng mở to, giọng nói chàng lạc đi vì sự giận dữ trong tâm can mình, “Vậy, lúc các ngươi suy tínhchuyện dùng độc, các ngươi có nghĩ đến chuyện tha cho đệ đệ ta một mạngkhông? Các ngươi có nghĩ đến không??? Giờ đây, các ngươi còn dám mở mồmkêu ta tha mạng ư? Kêu ta tha mạng ư??? Các ngươi nghĩ xem, các ngươi có xứng đáng nói ra câu đấy không?????”

Từng tràng tiếng nói không dứt truyền đến tai tỷ muội song sinh, khiếncho họ run rẩy vì sợ hãi, vì đớn đau, vì không biết trước vận mệnh mìnhrồi sẽ ra sao? Điên! Hắn ta điên rồi! Nếu biết trước hắn ta tàn ác nhưvậy, ta đã … đã không chọc giận hắn…

Trong cơn cuồng loạn, Khuynh Đình dùng ánh mắt sắc lạnh của mình, nhìnthẳng nữ tử đang quằn quại vì mất một tay, chầm chậm nói, “Ta nên … làmgì ngươi bây giờ? Chặt chân, tay ngươi? Móc mắt, cắt lưỡi, đổ thuốc độcvào tai? Ném ngươi vào dung nham núi lửa? Chôn sống ngươi dưới đất?Ngươi nói xem, ngươi muốn bản thân mình được đối đãi ra sao?”

“Ta … Đừng… Đừng mà…”

Đúng lúc đó, từ phía sau lưng, một đôi bàn tay giang ra, đem Khuynh Đình ủ vào trong lòng. Ngay giây phút ấy, cuồng phong bão táp trong ánh mắtchàng chợt biến mất, thay vào đó là mặt biển bình yên không chút gợnsóng

“Ca ca, bỏ đi. Đệ không sao rồi mà”

Cảm nhận được hơi ấm thân quen của Khuynh Kỳ, Khuynh Đình khẽ nở nụcười, một nụ cười thiên chân, không hề vướng chút bụi trần, “May mà… may mà ta có mang theo đan dược của tam bá bá, nếu không…”

Khuynh Kỳ siết chặt vòng tay của mình, tựa hồ không có ý buông bỏ, “Đệđã nói, không phải đệ không có chuyện gì rồi sao? Ca ca, huynh nhớkhông? Trước khi diễn ra trận đấu, chính huynh nói với đệ rằng, mọichuyện phải nên biết kiềm chế còn gì? Nghe lời đệ, tha cho 2 nàng ta đi”

Khuynh Đình lặng im giây lát, không có chút cử động nào dù là nhỏ nhất.Tỷ muội song sinh, kẻ nằm dưới sân, người treo lơ lửng trên không trung, run sợ đợi chờ đáp án của chàng. Từng giây, từng phút nặng nề trôi qua, trái tim hai nữ tử đó khó nhọc đập từng tiếng, mơ mơ hồ hồ về tương lai của chính mình

Và rồi, Khuynh Đình nhìn họ, ánh mắt chàng không hề tồn tại một tia cảmxúc, dường như, với chàng, họ sống hay chết vốn chẳng quan trọng

Chợt, tỷ tỷ song sinh cảm thấy cơ thể mình mất đi lực níu giữ, rơi thẳng xuống sân thi đấu. Nàng ta không tin vào việc vừa xảy ra nữa. Hắn … hắn tha … tha cho ta … ư?

Khuynh Đình quay người lại, vùi mặt vào ngực Khuynh Kỳ, “Đệ đệ, đệ chắcphải cảm thấy ghét bỏ ta vì hành vi vừa rồi, có phải không? Đệ biết đấy, ta … ta không hề … có ý định…”

Khuynh Kỳ lắc đầu, cắt ngang lời đại ca mình, “Ca ca, dù cho huynh cólàm bất cứ việc gì, đúng đắn hay sai trái, đệ sẽ không bao giờ có thểghét bỏ huynh. Nếu không có huynh, giờ này làm sao đệ còn có thể đứng ởđây? Đệ muốn huynh dừng tay là vì, cơ thể huynh không thể sử dụng quánhiều sức mạnh. Chuyện năm đó, chẳng nhẽ huynh đã quên?”

Rồi, chàng quay về phía tỷ muội song sinh, lạnh lùng tiếp, “Hai ngườicác ngươi, nếu còn muốn sống, không được tiết lộ chuyện bọn ta là yêuquái ra ngoài nửa câu. Nếu không …”. Nhìn số móng tay sắc nhọn củaKhuynh Kỳ cùng với sắc mặt không chút cảm xúc, tỷ muội song sinh chỉ cóthể nghe theo, không dám phản kháng

“Sau ngày hôm nay, tỷ muội ta sẽ rời khỏi Thiên Lang, không bao giờ trởvề đây nữa. Bí mật của hai người, sẽ an toàn, mãi mãi an toàn”

Khuynh Kỳ cúi người xuống, ẵm Khuynh Đình lên tay, “Thế là tốt”. Lúc này đây, bụi bẩn cũng tan dần, để lộ ra bức tranh thảm khốc trên sân thiđấu. Phụ nữ, trẻ em, thậm chí là cả đàn ông, những người không quen vớiviệc đổ máu, ngay khi vừa nhìn thấy, liền hét lớn. Có người trong số họ, thậm chí còn ngất xỉu

Tổng quan chủ khảo thấy thế liền tuyên bố, “Huynh đệ Khuynh Đình, Khuynh Kỳ do vi phạm điều luật của cuộc thi nên trận vừa rồi, phần thắng thuộc về tỷ muội song sinh, đồng nghĩa với việc, đội họ được 2đ”

Đây là thi đấu pháp sư, thương tích là điều khó có thể tránh khỏi.Nhưng, để hạn chế nguy hiểm cho thí sinh, Hoàng Quân đã ra một điều luật là, không được hạ sát hay gây nên thương tổn vĩnh viễn cho đối thủ. Aivi phạm sẽ bị xử thua ngay lập tức. Tất nhiên là Khuynh Đình cũng biếtchuyện này. Nhưng do khi thấy đệ đệ mình bị thương, chàng ta không kiềmchế bản thân được nên …

Thế Thành thấy Khuynh Kỳ đang bế Khuynh Đình về phía mình, chỉ mỉm cười, không một câu trách mắng, “Đừng suy nghĩ nhiều. Những trận còn lại, cứđể bọn ta lo”

Phụng Nhan đưa tay chỉnh lại mái tóc vốn chẳng bao giờ xộc xệch củamình, “Tiểu Thành Thành, giờ chúng ta đấu đơn hay đôi đây? Ta là ta muốn đấu đôi với Tiểu Thành Thành cơ…”

Tử Y nhìn về phía Phụng Nhan rồi quay sang nói với Thế Thành, “ThếThành, trận sau hãy để ta với Phụng Nhan thi đấu đôi với nhau. Trận saucùng, tất cả dựa vào ngươi đấy”

Nghe thấy lời Tử Y nói, Phụng Nhan lập tức im lặng, không nói một câu.Thế Thành gật đầu đồng ý, thông báo điều đó với quan chủ khảo

Đán Tử Y và Hồng Phụng Nhan sánh bước cùng nhau lên sân thi đấu, đối thủ của hai người là nữ nhân quyến rũ với nam nhân hào hoa

Cảm thấy “địch ý” không nhỏ phát ra từ ánh mắt nam nhân hào hoa, PhụngNhan tò mò hỏi, “Ta với ngươi, không quen cũng chẳng biết, chưa gặp mặtbao giờ, tại sao ngươi lại nhìn ta hằn học như vậy? Ngươi có bị làm saokhông thế?”

Nam nhân hào hoa cảm thấy giận dữ không thôi, ta âu yếm nhìn nàng, nànglại bảo đấy là hằn học. Tại sao trên đời lại có người con gái thoát khỏi mị lực của ta cơ chứ???

Tử Y đưa tay che miệng ngáp, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Phụng Nhan.Điều này không sao thoát khỏi nhãn lực của nữ nhân quyến rũ. Nàng ta vònát chiếc khăn tay của mình, nghiến răng ken két. Tại sao chàng khôngnhìn ta? Thế gian này, tất cả mọi nam nhân phải nhìn ta, riêng mình tamà thôi!!!

Tín hiệu trận đấu bắt đầu vang lên. Khán giả hò reo cổ vũ, mong đợinhững màn phép thuật hoành tráng. Những người khi nãy ngất xỉu cũng đãtỉnh lại, thầm thở phào vì chuyện kinh khủng như lúc nãy sẽ không táidiễn. Trừ khi, cả hai đội đều muốn bị loại, do không đủ điểm để vào vòng sau

Thế nhưng, trái ngược với những gì họ mong đợi, trên sân, 4 đấu thủ lạiđứng im tại chỗ, không chút động đậy. Phụng Nhan vẫn mải ngắm nhìn mìnhtrong gương, thi thoảng lén nhìn Tử Y. Tử Y che tay ngáp dài, nhân lúckhông ai để ý, đưa mắt về phía Phụng Nhan. Nam nhân hào hoa, nữ tử quyến rũ không hiểu vì lý do gì cũng án binh bất động

Rồi, nam nhân hào hoa, nữ nhân quyến rũ không ai bảo ai, đồng thanh lên tiếng, “Tại sao?”

Phụng Nhan bỏ gương xuống, quay mặt về phía họ, giọng điệu phân vân, “Tại sao? Cái gì mà tại sao?”

Tử Y chỉ đưa tay che miệng ngáp, không buồn để ý

Nữ nhân quyến rũ thấy vậy, không giữ được bình tĩnh, liền hét lớn, “Tạisao trong mắt ngươi không có ta. Từ khi sinh ra trên cõi đời này, khôngcó bất cứ nam nhân nào có thể thoát khỏi mị lực của ta hết. Không ai cả. Vậy nhưng, tại sao, ngươi lại là ngoại lệ? Tại sao, lúc nào, ngươi cũng chỉ nhìn ả ta”, rồi chỉ tay về phía Phụng Nhan, “Đúng. Ả ta cũng là một nữ nhân có nhan sắc, thậm chí có vài phần hơn ta. Nhưng, ngoài khuônmặt, nước da trắng trẻo ra, vòng 2 nhỏ bé, ả ta đâu còn gì khác. Vòng 1lép kẹp, chẳng khác gì đồng bằng vạn dặm, không chút nhấp nhô. Vòng 3gần như phẳng lỳ, chẳng chút gợn sóng. Thử hỏi, 1 nữ nhân, ngực chẳngcó, mông cũng không, sao có thể quyến rũ bằng ta?”

Nhìn khuôn ngực căng tròn của nữ nhân quyến rũ, tất cả nam nhân trênkhán đài không khỏi có chút vấn vương. Đúng vậy, nữ nhân tên Phụng Nhankia quả thực có xinh xắn, nhưng, xét về cơ thể, làm sao có thể “đánhbại” nữ tử kia cơ chứ? Nàng ta mới đúng là “Ngực tấn công, mông phòngthủ”

Nam nhân hào hoa thấy nữ nhân quyến rũ đã xong, liền nhanh chóng tiếplời, “Tại sao? Tại sao nàng chưa hề nhìn ta dù chỉ 1 lần. Nữ nhân trướcnay khi đối diện ta, không ai không có cảm giác, người lén lút, kẻ côngkhai. Còn nàng, với nàng, ta dường như chẳng tồn tại. Ta không tin, vẻngoài ta có điểm gì thua kém hắn cơ chứ? Hắn trắng trẻo, ta không đen.Thân thể hắn thon dài, thân thể ta cũng chẳng to béo. Ngũ quan hắn thanh nhã, ngũ quan ta phong lưu. Nàng nói đi, rốt cuộc ta thua hắn điểm gì?”

Khuôn mặt nam nhân hào hoa khiến cho tất cả nữ nhân trên khán đài độnglòng xao xuyến, mong mình được một lần nằm trong vòng tay chàng, có chết cũng chẳng hối tiếc. Chàng chính là ngươi khiến cho nữ nhân thèm khát,nam nhân ghen tỵ. So với chàng, nam thanh niên tên Tử Y có gì hơn cơchứ? Đúng, hắn ta cũng thuộc hàng mỹ nam, nhưng gương mặt lại quá nữtính. Hơn thế, còn suốt ngày ngáp ngắn ngáp dài, nhìn qua đã thấy vôdụng, không làm nên trò trống gì rồi

Nghe hết những lời nữ nhân quyến rũ, nam nhân hào hoa nói, Tử Y trợntròn mắt, hồi lâu không nói nên lời. Còn về phía Phụng Nhan, sau vàigiây lặng im, bắt đầu … cười lớn

“Ha ha… Ha ha… Ha ha…”

Nữ nhân quyến rũ thấy mặt mình bỗng nóng ran, nàng nói, “Ngươi … ngươi cười cái gì?”

Phụng Nhan gắng sức kiềm chế bản thân mình lại rồi khó nhọc nói, “Tacười… Ta cười ngươi đấy. Ngươi có thực vừa nói, ta xinh đẹp hơn ngươikhông?”

“Đúng. Ta có nói vậy. Nhưng thế thì sao? Ngươi xinh đẹp hơn ta, nhưngthân thể ta mới là thứ cả đời này ngươi không bao giờ có được. Thứ tấtcả nam nhân thiên hạ này mong muốn”

Phụng Nhan lại tiếp tục cười lớn, không có dấu hiệu dừng lại. Nữ nhânquyến rũ cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm nặng nề, liền hét lớn,“Ngươi… rốt cuộc ngươi cười cái gì? Có chuyện gì đáng để cho ngươi cườimãn nguyện như vậy sao?”

Tử Y nãy giờ vẫn im lặng, thấy Phụng Nhan như vậy, ôn nhu cất tiếng,“Phụng Nhan, ngươi đừng như vậy nữa. Trêu chọc nàng ta vừa vừa thôi”

Những lời Tử Y nói khiến cho gương mặt Phụng Nhan, trong giây lát, trởnên nghiêm túc hơn hẳn. Chỉnh trang lại y phục, đầu tóc mình, Phụng Nhan bắt đầu chầm chậm nói

“Nam nhân, ngươi quả thực cũng có thể gọi là mỹ nam. Ta công nhận điềuđó. Nhưng ngươi biết tại sao ta không chú ý đến ngươi không? Không bịthu hút bởi vẻ ngoài của ngươi không?”

Nam nhân hào hoa thắc mắc lên tiếng hỏi, “Tại sao? Đừng nói với ta bởi nàng yêu nội tâm của tên nam tử kia đấy nhé”

Phụng Nhan lắc đầu, “Không phải. Lý do này không liên quan gì đến nội tâm, tính tình hay bất cứ thứ gì naz naz thế cả”

“Vậy thì tại sao?”

“Đơn giản lắm, ta … không có cảm xúc … đối với nam nhân!”

Từng từ chầm chậm được Phụng Nhan nhả ra, như một đòn đả kích mạnh vàotâm khảm nam nhân hào hoa. Cảm thấy có gì đó không đúng, chàng ta lắpbắp nói, “Nhưng … chẳng phải nàng luôn … luôn lén liếc nhìn tên kia sao? Đó chẳng … chẳng phải … cũng là nam nhân ư?”

Phụng Nhan khẽ nhếch môi, tạo thành một vầng bán nguyệt vô cùng xinh đẹp trên khuôn mặt nữ tính của mình, “Ngươi nói Tử Y ư? Ta đâu nhớ có nóiqua Tử Y là nam nhân đâu”

“Ý … ý ngươi là… tên đó… tên đó là … là nữ nhân… Hai nàng … hai nàng …là nữ nhân … mà lại … lại có tình … tình cảm với nhau ư???”. Thân thể bị chấn động không thôi, nam nhân hào hao lùi dần về phía sau. Chàng tadường như không tin vào những điều tai mình vừa nghe nữa. Trên đời, sao, sao có thể có chuyện, hai nữ nhân yêu, yêu nhau cơ chứ?

Nhưng, những câu nói sắp tới của Phụng Nhan, mới thật sự khiến cho chàng ta, cùng với mọi người nơi đây, nếm trải cái gọi là “kinh thiên độngđịa”

“Hai nữ nhân ư? Ngươi chắc lại hiểu nhầm rồi. Trước nay, ta đâu có bao giờ nói rằng, ta là nữ nhân đâu”

Ầm!

Ầm!

Từng tiếng sét hung bạo rạch ngang trời xanh, đánh từng đòn mạnh mẽ vàotâm can gần như tất cả mọi người nơi đây. Nàng ta vừa nói cái gì? Cóphải ta nghe nhầm không? Nàng ta … nàng ta nói rằng … bản thân mìnhkhông phải … không phải nữ nhân! Chẳng nhẽ, nàng … nàng ta… là … là namnhân!!!

Tử Y đưa mắt về phía nữ nhân quyến rũ, chầm chậm mở lời, “Nữ nhân, ngươi quả thực vô cùng quyến rũ, xinh đẹp, là điều mọi nam nhân trong thiênhạ đều mong có được. Nhưng rất tiếc, ta không thể nào có tình cảm vớingươi được”

Nữ nhân quyến rũ vò nát khăn tay, răng nghiến ken két, hỏi lại, “Tạisao? Tại sao ngươi lại có thể tiếp nhận ả mà không tiếp nhận ta? Tạisao???”

“Đơn giản thôi, ta … ta không có… cảm xúc … với nữ nhân”

Từng cơn sóng dữ xuất hiện trong thế giới nội tâm của nữ nhân quyến rũ,khiến cho đôi chân nàng run run, chỉ chực quỵ xuống. Chàng … chàng …không có cảm xúc với nữ nhân! Chàng … chàng … không có cảm xúc với nữnhân! Chàng không có cảm xúc với nữ nhân!!!

“Khoan! Nếu đã không có cảm xúc với nữ nhân, tại sao, tại sao chàng còntrộm ngắm nhìn ả ta. Tại sao? Chàng nói dối, chàng nói dối ta!!!”

“Ý nàng nói Phụng Nhan ư? Nàng nhầm rồi, vẻ ngoài tuy như vậy, nhưng thực sự, Phụng Nhan là nam tử”

Ả ta … ả ta … là nam tử? Người duy nhất ta công nhận xinh đẹp hơn ta cho đến giờ phút này, là nam tử? Người ta tự hào khi so sánh vòng 1, vòng3, là nam tử? Ả ta … là nam tử!!!!!!

“Nhưng, như vậy, … chẳng nhẽ … hai người các ngươi… hai nam nhân cácngươi … lại … lại yêu … yêu nhau…ư?”. Nữ nhân quyến rũ khó nhọc cất lời, tựa như khi nói những lời này, sự sống của nàng giảm dần theo từng câuchữ vậy

“Nàng biết không, nếu Phụng Nhan là một nam nhân, nhưng trông giống hệtnữ tử, thì ta lại hoàn toàn ngược lại. Thân là nữ nhi, nhưng lúc nàocũng thích cải nam trang”

Nghe đến đây, nữ nhân quyến rũ thân thể run run, ngã ngồi xuống dưới mặt sân. Đôi mắt nàng mở lớn, khó khăn tiếp nhận nguồn thông tin vừa rồi

Ầm!

Ầm!

Từng tiếng sét hung bạo rạch ngang trời xanh, đánh từng đòn mạnh mẽ vàotâm can gần như tất cả mọi người nơi đây. Chàng ta vừa nói cái gì? Cóphải ta nghe nhầm không? Chàng ta … chàng ta nói rằng … bản thân mình là … là nữ nhân! Chàng ta là nữ nhân!!!

Im lặng!

Một sự im lặng tuyệt đối!

Khắp quảng trường, xung quanh sân thi đấu, lặng im, không một chút tiếng động!

Tất cả dường như vẫn không thể tin vào điều mình vừa nghe được nữa!

Khó nhọc đứng dậy, nam nhân hào hoa và nữ nhân quyến rũ chỉ thẳng tay về phía hai người Phụng Nhan, Tử Y, giọng hằn học, “Các ngươi … các ngươi … dám lừa đảo ta. Hôm nay, ta nhất định phải khiến các ngươi thua cuộc,khiến các ngươi bẽ mặt trước toàn thể dân chúng Thiên Lang. Nhất định”

Phụng Nhan yểu điệu chỉnh lại tóc mây, cười nói, “Đó là do 2 người quátự tin vào vẻ ngoài của mình, nghĩ rằng mọi người trên thế gian này đềuphải quỵ lụy các ngươi, chứ chẳng phải lỗi của bọn ta. Muốn khiến chúngta thua cuộc ư? Các ngươi phải chăng đang nằm mơ”, rồi quay về phía TửY, “Sâu lười, hai tên này mình ta giải quyết được rồi. Nàng không cầnnhúng tay, nếu không lại …”

Tử Y lắc đầu, ngữ khí kiên định vô ngần, “Chàng đừng lo. Tử Y này đâuphải người cần kẻ khác bảo vệ cơ chứ? Chúng ta hãy cùng liên thủ, chobọn chúng biết thế nào là, không nên trêu đùa với những kẻ thuộc đẳngcấp cao hơn chúng đi”

Phụng Nhan duyên dáng mỉm cười, “Tử Y, lâu lắm rồi chúng ta chưa trở về nguyên thể. Hay là hôm nay…”

Quơ quơ sáo ngọc, Tử Y tiếp, “Chàng không sợ mọi người phát hiện ra …”

“Tử Y, nàng đừng quên. Hôm nay đâu chỉ có chúng ta ở đây”

Nói đoạn, Phụng Nhan đưa mắt về phía cây cổ thụ cách quảng trường thiđấu không xa. Lúc này đây, trên cành cây không biết tự lúc nào đã cóthêm 3 thân ảnh tuyệt mĩ, nam hài áo đen, nữ nhân bạch y và nữ tử áocam, không chút xao nhãng quan sát tình hình trên sân

----------------------------------------

Nguyệt Dạ quốc

Đứng trước tẩm cung của Lãnh Tình, Tuyết Lăng mỉm cười, lấy tay gõ cửa.Từ trong phòng vang lên tiếng nữ nhân nhẹ nhàng, thanh thoát, tựa dòngsuối mùa xuân êm đềm chảy, “Tuyết Lăng phải không? Nàng vào đi”

Đẩy cửa bước vào, Tuyết Lăng nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đang ngồitrên ghế, y phục, tóc tai chỉnh tề, khuôn mặt vui vẻ mỉm cười. Đứng bêncạnh nàng là một nữ tử với vẻ ngoài dễ thương, đôi mắt nàng nhìn TuyếtLăng không hiểu sao lại tồn tại một cảm giác lạ lùng, pha chút địch ý,khiến cho Tuyết Lăng cảm thấy khó hiểu

“Tuyết Lăng, nàng ngồi đi. Ta có chuyện cần nói với nàng”, Lãnh Tình ôn nhu mở miệng

“Lãnh Tình, thật ra có chuyện gì mà nàng không nói thẳng ra lúc trước, mà lại phải hẹn ta đến tẩm cung bàn bạc?”

Lãnh Tình đưa mắt nhìn Ngọc Thố bên cạnh mình, ý bảo nàng ta ra bênngoài canh chừng, không cho bất kỳ ai đến quấy rầy cuộc nói chuyện củanàng với Tuyết Lăng. Trước khi rời đi, Ngọc Thố không khỏi dùng đuôi mắt quét về phía Tuyết Lăng. Tuy chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ làm cho Tuyết Lăng để ý đến thái độ khác thường của nàng ta. Nhưng do Ngọc Thố là yêu quái cận thân của Lãnh Tình, không thể gây hại cho nàng nên Tuyết Lăngcũng không chấp nhất

Khi trong phòng chỉ còn lại Lãnh Tình và Tuyết Lăng, Lãnh Tình bắt đầunói, “Tuyết Lăng, nàng còn nhớ, nhiều năm về trước, khi nàng giải cứu ta và hoàng huynh tại Huyết Âm lâm không?”

Tuyết Lăng gật đầu, “Ta nhớ”

Lãnh Tình tiếp, “Năm đó, ta và hoàng huynh dự dịnh là đến Vạn Yêu lâmbắt yêu quái, chứ không phải Huyết Âm lâm nổi tiếng nguy hiểm”

“Vạn Yêu lâm?”

“Đúng vậy. Tuyết Lăng, nàng có thể chưa nghe về nơi ấy nhưng theo tađược biết, vị trí Vạn Yêu lâm và Huyết Âm lâm không hề gần nhau. Thậmchí cách rất xa nhau”

“Nếu đã như vậy, Lãnh Tình, tại sao nàng và Lãnh Nhu lại có thể đi lạcđến Huyết Âm lâm cơ chứ?”. Cha mẹ ta nói rằng, Vạn Yêu lâm là nơi hồitrẻ người cùng bạn hữu tình cờ khám phá ra, ngoài bọn họ, không ai biếtđược sự tồn tại của nó. Nay, Lãnh Tình, Lãnh Nhu cũng biết về Vạn Yêulâm, xem ra, huynh muội họ nhất định có quan hệ với bạn hữu năm xưa củahai người

“Đó cũng là điều ta khó hiểu. Mãi cho đến ngày ta bị ám sát”

“Ý của Lãnh Tình là…”

Lãnh Tình gật đầu, giọng điệu thập phần kiên định, “Đúng vậy, ta tinchắc, vụ ám sát lần này và lần đi lạc trước của ta và hoàng huynh, là do có kẻ sắp đặt”

Tuyết Lăng nghe xong, cảm thấy có chút không ổn liền hỏi lại, “Lãnh Tình, sao nàng có thể chắc chắn như vậy?”

“Tuyết Lăng, trước khi nàng đến giải cứu cho chúng ta, tên sát thủ có nói một câu, khiến ta chắc chắn về giả thuyết của mình”

“Một câu? Đó là câu gì?”

Lãnh Tình nhìn thẳng về phía Tuyết Lăng, chầm chậm nhả từng từ, “Trước kia đã không thành, bây giờ chắc chắn phải được việc”

Suy nghĩ giây lát, Tuyết Lăng lên tiếng, “Lãnh Tình, nàng nói riêng với ta chuyện này, là có ý gì?”

“Ta biết, nàng không phải một nữ nhân tầm thường. và đó cũng là lý do…”, nói đến đây, Lãnh Tình tự dưng dừng lại, khiến cho Tuyết Lăng cảmthấy hơi khó hiểu, “… Tuyết Lăng, ta muốn nhờ nàng điều tra hộ ta xem,rốt cuộc kẻ nào có dã tâm hãm hại ta và hoàng huynh, không những một màtận hai lần. Ta biết, yêu cầu này là quá đáng, nhưng thứ lỗi cho …”

Không để Lãnh Tình nói hết câu, Tuyết Lăng chẳng chút chần chừ gật đầu,“Lãnh Tình, nàng là bằng hữu của ta. Nàng và Lãnh Nhu đối xử với ta thật tâm thật dạ. Chỉ có chút chuyện cỏn con như này, ta sao có thể từ chốinàng cơ chứ? Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đứng sauchuyện này. Nhưng, Lãnh Tình, nàng có thể trả lời ta một câu hỏi không?”

“Câu hỏi gì vậy?”

Tuyết Lăng khẽ mỉm cười, “Ai là người nói cho nàng biết về Vạn Yêu lâm vậy?”

“Ta cứ tưởng chuyện gì. Người nói cho ta biết về Vạn Yêu lâm chính là …”

Đúng lúc đó, Ngọc Thố từ bên ngoài mở cửa vào, cắt ngang lời nói củaLãnh Tình, “Chủ nhân, hoàng huynh cùng với biểu tỷ người sắp tới đâyrồi”

Nghe thấy vậy, Lãnh Tình liền quay sang nói với Tuyết Lăng, “Tuyết Lăng, chuyện lần này ta nhờ nàng, tuyệt đối đừng để cho hoàng huynh ta biết.Huynh ấy tính tình hiền lành, không muốn làm to chuyện, ta e huynh ấy sẽ không đồng ý …”

Tuyết Lăng đưa tay cầm lấy tay Lãnh Tình, khiến cho những lời nàng tađịnh nói ra chợt biến mất, “Lãnh Tình, yên tâm. Chuyện này sẽ là bí mậtcủa hai chúng ta”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.