Nguyệt Dạ quốc
Trời xanh mây trắng, gió thổi vi vu. Giữa quang cảnh thanh bình, yên ảđó sừng sững một tòa thành uy nghiêm, kiên cố tựa như không gì có thểđánh đổ được. Đứng bên chiếc cổng màu đỏ to lớn là hình ảnh bé nhỏ củamột người lính vũ trang đầy đủ đang thực hiện nhiệm vụ của mình
“A…..”
Người lính gác cổng thành đưa tay lên che miệng ngáp dài. Trời đã quátrưa rồi mà sao vẫn chưa thấy có người đến đổi ca cho ta vậy? Bắt ta còn phải đứng đây đến bao giờ nữa? Đến khi có yêu quái xông đến tấn côngNguyệt Dạ ta thì các ngươi mới đến chắc!
Chợt, hai nguồn yêu lực lớn mạnh từ trong không khí truyền đến, khiếncho sắc mặt của người lính gác cổng tái xanh lại. Cái… cái gì… Ta … tachỉ… chỉ nói chơi… nói chơi thôi mà… Có cần… có cần linh … linh đến nhưvậy không?
Đôi tay run rẩy của hắn chầm chậm đi vào bên trong ngực áo, lấy ra mộtquả đạn pháo màu đen rồi không chút chậm trễ ném thẳng lên bầu trời.Ngay khi được giải phóng, đạn pháo liền nổ tung, tạo nên những tiếngvang lớn trong không khí, đồng thời viết nên dòng chữ, “Cường Địch ĐãĐến. Sẵn Sàng Chuẩn Bị”
Cùng lúc đó, trong cung điện xa hoa, vị nữ tử với nét mặt quyết đoán,đập mạnh tay xuống thành ghế của mình. Đôi mắt nàng quét từng đườngxuống quần thần đang quỳ rạp người báo tin. Giọng nói nàng sang sảng,chứa đựng uy nghiêm vô ngần. Từng hành động, cử chỉ của nàng đều toátlên thứ cốt cách cửu ngũ chí tôn, khiến cho ai nấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-vo-tinh-tuyet-lang/3178456/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.