AdsSau khi nghe Thế Thành nói tất cả tình huống ở bên ThiênLang quốc, Tuyết Lăng rốt cuộc quyết định, nhất định sẽ giúp cho Hoàng Quân lênngôi quân vương. Thứ nhất, Hoàng Quân chắc chắn không phải người có liên quan đếntổ chức chữ “Vô” bởi nếu vậy, hà cớ gì chàng ta phải quỵ lụy Ám Dạ các cơ chứ?Do đó, nếu như chàng ta lên ngôi vua, ta sẽ nắm một phần Thiên Lang trong tay,không sợ có bất trắc xảy ra
Thứ hai, chuyện những kẻ mang thẻ bài chữ “Vô” kia bỗng dưngtập kích Khuynh Đình không tránh khỏi liên quan đến thái tử Hoàng Đằng. Chàngta chưa chắc đã là người triệu tập bọn họ nhưng mẫu thân, phụ hoàng của chàngta thì không ai dám nói trước. Như vậy, không sớm thì muộn, Tuyết Lăng cũng phảiđương đầu với một hoặc cả hai người đó. Có thể nói, đưa Hoàng Quân lên ngôi báulà một mũi tên trúng 2 con chim, việc tốt như vậy sao lại không làm cơ chứ???
Tất nhiên, để cho Hoàng Quân thấy rằng, chỉ có ngươi cần tachứ ta không hề cần ngươi, việc đồng ý với giúp chàng ta phải đợi một khoảng thờigian. Có như thế, ta mới ở thế trên trong cuộc giao dịch này và tất cả yêu cầucủa ta sẽ được đáp ứng, không gặp phải bất cứ bất trắc nào
Ly khai tổng bộ Ám Dạ các, Tuyết Lăng liền trở về Vĩ Đồ quốc,quay lại phòng riêng của mình gặp mặt tỷ muội Hồng Hoa. Vừa mới đem chuyện hômnay kể lại với hai người, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng gõ nhỏ, theo saulà giọng nói trầm ấm của nam nhân
“Muội muội, muội muội còn thức không?”
Thanh âm quen thuộc vang lên khiến cho tâm khảm của TuyếtLăng dậy từng trận sóng. Lúc này đây, nàng đâu còn là các chủ của Ám Dạ các, tổchức giết người không ghê tay, mà chỉ là một nữ nhân bình thường khi đứng trướcnam nhân mà mình yêu quý
Nhị ca… Giờ này, tại sao nhị ca còn đến gặp ta???
Hồng Hoa nhìn sắc mặt ửng hồng của Tuyết Lăng liền đứng dậymở cửa cho Khởi Tân vào rồi kéo theo Hoàng Điệp đi ra, để lại trong phòng chỉcòn lại Tuyết Lăng cùng với Khởi Tân. Trong tình cảnh hiện tại, Tuyết Lăng khôngkhỏi cắn môi, Hồng Hoa, ngươi thật là… thật là…
“Muội muội, ta không làm phiền muội nghỉ ngơi chứ?”
“Đâu có nhị ca, muội cũng chỉ đang hàn huyên cùng Hồng Hoa,Hoàng Điệp mà thôi. Đêm khuya như vậy, huynh đến gặp muội có chuyện gì không?”
“Nhị ca thấy nhớ muội, không đến gặp muội được sao?”
Ánh mắt trầm ổn của Khởi Tân hiện lên một tia trêu đùa,chàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Tuyết Lăng khiến cho bờ má của nàng thêm sắc đỏ,lúng túng không nói nên lời
“Thân là ca ca của muội, lâu ngày không gặp, ta nhớ muội cógì không đúng? Không chỉ ta, đại ca cũng nhớ muội rất nhiều. Huynh ấy đêm naykhông đến đây do sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của muội. Còn ta thì đánh liều mộtphen, xem xem muội còn tỉnh hay thức. Kết quả thật không làm ta thất vọng”
Không hiểu sao, nghe đến những lời sau của Khởi Tân, TuyếtLăng cảm thấy trong lòng có sự mất mát nào đó, một sự mất mát không nói nên lời.Hóa ra, trong thâm tâm huynh ấy, ta chỉ là một muội muội không hơn không kém!Ta … sao ta lại …
“Nhị ca, muội có việc cần nói với huynh… Muội….”
Ngập ngừng mấp máy môi thế nhưng hồi lâu vẫn không hề cóchút thanh âm nào. Thầm hạ quyết tâm, Tuyết Lăng ngẩng cao đầu, nhìn sâu vào mắtKhởi Tân, chầm chậm nói
“Muội…”
“Két”… Đúng lúc Tuyết Lăng lấy hết can đảm để thổ lộ lòngmình, cánh cửa phòng nàng chợt bị một lực đạo mạnh mẽ mở ra, gián đoạn khoảnhkhắc quan trọng của nàng. Nhận thấy có người đi vào, cả Khởi Tân lẫn Tuyết Lăngđều quay lại nhìn. Đập vào mắt hai người họ là một nam nhân khôi ngô tuấn tú,khuôn mặt như tạc với những đường nét mị hoặc mê người. Đó không phải ai xa lạ,mà chính là người những tưởng đã về phòng nghỉ ngơi, huynh trưởng của Khởi Tânvà Tuyết Lăng, Đoạn Tuấn Khởi
“Hóa ra là đệ đệ ở đây, làm ta mất công đi tim mãi”
Tuấn Khởi vui vẻ nói, làm cho bầu không khí phút chốc trởnên dễ chịu hơn hẳn, Tuyết Lăng cũng vì thế mà đem những tiếng lòng của mình cấtsâu rồi cùng với hai vị đại ca của mình hàn huyên tâm sự. Thi thoảng nhìn vềphía Khởi Tân, Tuyết Lăng không hiểu sao lúc này đây nhị ca của nàng lại trởnên vui vẻ lạ thường nhưng rồi nghĩ lại, chắc bởi lâu lắm 3 huynh muội chưa đượctụ tập riêng với nhau nên mới vậy.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, 3 người Tuấn Khởi, Khởi Tânvà Tuyết Lăng đã giành cả đêm ngồi nói chuyện với nhau, như khi xưa lúc mà cả 3còn là những đứa trẻ. Trời vừa rạng sáng, Tuấn Khởi và Khởi Tân liền quay vềphòng riêng của mình để cho Tuyết Lăng tranh thủ nghỉ ngơi và còn thay đồ. Cóhai nam nhân bên cạnh, dù là huynh trưởng đi chăng nữa, có những việc vẫn khôngđược tự nhiên.
Sau khi nghỉ ngơi một chút và thay bộ bạch y mới, Tuyết Lăngliền mở cửa, bước ra ngoài ngắm cảnh sáng sớm. Ánh nắng ban mai chiếu rọi vàongười nàng, mang đến cho nàng một luồng sinh khí tươi mới. Nhìn xuống đôi bàntay bạch ngọc của mình, Tuyết Lăng không khỏi cười nhạt, liệu ánh nắng ban maiđẹp đẽ kia có thể soi sáng cho đôi bàn tay đã thấm đẫm máu tươi của ta haykhông?
“Tuyết Lăng tiểu thư, người cũng đã thức rồi sao?”
Tiếng nam tử hiền hòa vang lên phía sau Tuyết Lăng khiếnnàng quay đầu lại. Nhìn đến vị nam tử kia, Tuyết Lăng liền mỉm cười, “Lãnh Nhuhoàng tử cùng với Lãnh Tình công chúa quả có nhã hứng”
“Tiểu thư lại chê cười huynh muội tại hạ rồi. Tuyết Lăng tiểuthư, đến hôm nay, tại hạ cũng chưa có dịp cảm ơn người về việc năm đó”
Tuyết Lăng ngữ khí nhãn nhạt, “Lãnh Nhu hoàng tử, chuyên đãqua rồi không nên nhắc lại. Ta cũng hy vọng chuyện hôm đó chỉ có 3 chúng ta biếtvới nhau, không có thêm bất cứ ai khác cả. Hoàng tử hiểu ý ta nói chứ?”
Lãnh Du ngật đầu, “Chuyện Tuyết Lăng tiểu thư cứu huynh muộitại hạ sẽ không có ai biết ngoài 3 người chúng ta. Tiểu thư yên tâm”
“Như vậy là được rồi” Ít nhất như thế thực lực của ta cũng sẽkhông bại lộ, đỡ gây thêm phiền toái không cần thiết
“Tuyết Lăng tiểu thư, tại hạ có chút mạo muội xin thỉnh cầutiểu thư một việc”
“Lãnh Nhu hoàng tử lại khách khí rồi, có chuyện gì xin mời cứnói”
“Kỳ sát hạch tư cách pháp sư sắp tới đối với Tuyết Lăng tiểuthư mà nói không thành vấn đề. Nhưng hoàng muội của ta thì…”
Tuyết Lăng nhìn về phía vị nữ tử nãy giờ vẫn đứng im đằngsau Lãnh Nhu không lên tiếng, nhận thấy trong đôi mắt nàng tuy có một tia cảmxúc Tuyết Lăng không thể nhận biết, nhưng không hề mang theo bất kỳ sự mưu tínhnào. Hơn nữa, khuôn mặt nữ tính của nàng lại khiến cho Tuyết Lăng có chút hảo cảm,thêm vào việc nàng mua mất thứ Lãnh Tình cần ở hội đấu giá nên coi như việc nàylà bù đắp
“Lãnh Nhu hoàng tử không cần nói thêm nữa. Ý tứ của người,ta đã hiểu. Khi kỳ sát hạch tư cách pháp sư diễn ra, ta sẽ để mắt đến LãnhTình, quyết không để cho nàng ta gặp phải bất kỳ biến cố nào. Hoàng tử xin yênlòng”
Nghe được câu nói của Tuyết Lăng, vẻ mặt của cả Lãnh Nhu vàLãnh Tình đều hiện lên nét vui mừng không sao tả xiết, một nét vui mừng đơn thuần,ngây dại, khiến cho Tuyết Lăng vì vậy cũng cảm thấy tự dưng vui lây. Xem ra, ởNguyệt Dạ quốc, hiện tại chỉ có Lưu Ly hoàng hậu là người cần phải lưu ý, cònhuynh muội này cùng với Lãnh Khuyết quân vương đều không có dã tâm
Cậy nhờ Tuyết Lăng xong, huynh muội Lãnh Nhu thấy Tuyết Lăngcũng không có việc gì bận tâm, liền quyết định cả ba đi dạo phố. Đối diện với sựnhiệt tình vô tư của Lãnh Nhu, Tuyết Lăng chỉ có thể cười trừ rồi cùng bọn họdu ngoạn. Dù sao, thời gian khảo sát pháp sư còn phải 2 tháng nữa mới tới, việccủa Hoàng Quân lại càng không phải gấp, Tuyết Lăng vậy nên cũng thoải mái đichơi
Cả buổi dạo phố cùng với Lãnh Nhu và Lãnh Tình khiến chonàng càng thêm hiểu rõ hai huynh muội này. Tính cách hai người bọn họ có phầngiống với Lãnh Khuyết, hiền lành, nhu hòa nhưng cũng vì vậy mà có đôi chút yếumềm. Cách họ đối nhân xử thế cũng vô cùng đúng phép, không vì mình là hoàng tử,công chúa mà tỏ vẻ coi khinh người khác, làm cho Tuyết Lăng cũng bởi vậy mà cóthêm thiện cảm đối với hai người họ
Cuối cùng, khi mặt trời đã dần khuất núi, Tuyết Lăng cùnghuynh muội Lãnh Nhu quyết định trở về Vĩ Đồ hoàng cung nghỉ ngơi. Dù sao, hômnay thời gian dạo chơi cũng không hề ít. Đi đến chỗ ở của mình, Tuyết Lăng địnhcáo biệt Lãnh Nhu và Lãnh Tình thì trông thấy đại ca, nhị ca của mình đang đi đếnnơi này.
“Muội muội, hôm nay muội đi đâu cả buổi mà ta cùng với nhị đệtìm mãi không thấy đâu vậy? Xa cách bao năm nay, huynh muội chúng ta mới có dịpgặp nhau, vậy mà muội lại…”
Tuấn Khởi nói không ngừng khiến cho Tuyết Lăng đổ một trận mồhôi, từ khi nào ta lại quên tính cách của đại ca cơ chứ??? Nếu không dừng lạithì có khi huynh ấy nói đến tối luôn quá
“Huynh đây là…”
Nhìn khuôn mặt có vài phần giống với Tuyết Lăng, Lãnh Nhulên tiếng, khiến cho Tuấn Khởi im lặng, cứu thoát Tuyết Lăng khỏi một bàn thuatrông thấy
Liếc mắt về Lãnh Nhu, Lãnh Tình, Tuấn Khởi cười cười, khiếncho khuôn mặt của Lãnh Tình phút chốc ửng đò, “Xin lỗi, quên chưa tự giới thiệu,ta là Đoạn Tuấn Khởi, đại ca của Tuyết Lăng. Còn đây là Khởi Tân, nhị đệ củata”
“Hân hạnh”
“Hân hạnh”
Ba người Tuấn Khởi, Khởi Tân và Lãnh Tình chào hỏi lẫn nhauxong nói thêm vài câu xã giao rồi ai đi đường nấy. Huynh đệ Tuấn Khởi cùng vớiTuyết Lăng đi về phía gian phòng của chính mình nghỉ ngơi, còn Lãnh Nhu kéotheo Lãnh Tình vẫn còn đang ngơ ngác trở lại nơi ở của mình
Từ đó về sau, ngày nào cùng vậy, Tuyết Lăng cùng với haihuynh trường của mình, thêm cả huynh muội Lãnh Nhu dạo phố cùng nhau. Cả mộtđám toàn tuấn nam, mỹ nữ tụ hợp khiến cho dân chúng kinh thành Vĩ Đồ chấn độngkhông thôi. Có rất nhiều nam tử, nữ tử mỗi khi nhìn về phía họ đều đứng hình,không chút động tác.
“Ngươi xem, hai vị mỹ nhân kia là người ở đâu mà lại có thểxinh đẹp dường vậy cơ chứ???”
“Muội muội, nhìn kìa, 3 vị công tử kia quả là tuấn tú phiphàm, ôi ta chỉ mong chàng một lần nhìn về phía ta, dẫu bảo ta chết, ta cũngcam lòng”
“Tiên nữ, ta hôm nay quả gặp được tiên nữ…”
…
Đêm khuya thanh vắng, một thân nữ tử áo trắng ngồi trên máinhà, làn gió đêm trườn trượt thổi qua, làm tung bay những sợi tóc mượt mà củanàng, khiến cho tâm trí của nàng cũng bởi vậy mà rõ ràng hơn bao giờ hết
Đang ngồi ngắm trăng một mình, một thân ảnh nam tử nhẹ nhàngngồi sát cạnh bên nàng, ánh mắt của chàng không hướng đến vầng minh nguyệt trêncao kia mà toàn bộ đều tập trung trên người nàng, dường như đang khắc sâu vàotâm khảm của mình dáng hình tuyệt mỹ đó vậy
“Tiểu muội, hôm nay muội lại có nhã hứng ngắm trăng haysao?”
Tuyết Lăng mỉm cười, “Nhị ca, huynh nói xem, những vì saotrên bầu trời kia có phải đều đã từng là những con người bằng xương bằng thịtkhi chết rồi hóa thành không?”
“Sao tự dưng muội lại hỏi ta chuyện này?”
“Muội chỉ là phân vân. Con người ta sống trên đời này ắt hẳnphải có mong muốn, có tâm nguyện. Khi chết rồi, mấy ai trong chúng ta hoànthành hết được những điều ấy. Hóa thành sao, liệu có phải là một cách bù đắpcho những mất mát đó không? Khi mà họ còn có thể soi sáng cho cuộc đời của nhữngngười mình thương yêu, dõi theo từng bước chân những người đó đi trên con đườngmà họ đã chọn”
“Tuyết Lăng, muội nói đúng. Thế gian này mấy ai có được mọiđiều mình mong muốn cơ chứ? Muội cũng vậy mà ta cũng thế. Nếu như có một ngày tachết, ta cũng hy vọng mình được hóa thành vì sao kia, đời đời kiếp kiếp ở bênngười mình yêu. Đối với ta, có thể trông thấy người ấy hạnh phúc, đó đã là đủ…đủ rồi…”
Tuyết Lăng quay mặt về phía Khởi Tân, ôn nhu nói, “Nhị ca, nếunhư muội chết, huynh có đau buồn không? Khi đó, huynh sẽ làm cái gì?”
Khởi Tân nhìn thẳng Tuyết Lăng, kiên quyết trả lời, “TuyếtLăng, cả đời này, ta sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ muội, nếu như một maimuội chết, ta sẽ chết theo muội!”
Nghe được những lời nói của Khởi Tân, tâm Tuyết Lăng dânglên từng cơn sóng, cơn sau mạnh hơn cơn trước. Bờ má nàng ửng hồng, trái timnàng loạn nhịp. Không khống chế được tình cảm đang trào dâng trong mình, TuyếtLăng liền ôm lấy Khởi Tân, không nói dù chỉ một chữ
Trong lòng huynh ấy có ta! Trong lòng huynh ấy chắc chắn cóta!!!
Trước hành vi có phần đột ngột của nàng, Khởi Tân chỉ khẽ cườirồi đưa tay nhẹ vuốt mái tóc buông dài của nàng. Hai con người đó cứ như vậy, lặngim ở bên nhau cho đến khi một tiếng nói nhỏ vang lên trong đầu Tuyết Lăng
“Mẹ, đã 2 tuần trôi qua rồi, xem chừng Hoàng Quân đang rấtnóng lòng. Mẹ, đây có phải dịp tốt để thực hiện giao dịch với chàng ta không?”
Tiếng nói của Thế Thành khiến cho Tuyết Lăng phút chốc lấy lạithần trí của mình. Nhận ra điều minh vừa làm, Tuyết Lăng nhanh chóng buông KhởiTân rồi phi thân xuống dưới, lẩn khuất vào màn đêm. Dù cho từng cơn gió mát thổiqua nhưng không sao khiến cho đôi bờ má nàng bớt đỏ
Ta… ta vừa làm … làm gì vậy ….?
Quan sát nàng rời đi, Khởi Tân không khỏi mỉm cười và rồisau đó cũng đi về căn phòng của mình yên giấc. Cách đó không xa, tại hai gốccây khác nhau, hai bóng hình nhìn xa xăm về phía chân trời, trong đầu hiện lênnhững suy nghĩ khác nhau về tình cảm rối ren trong lòng mình lúc này. Quảnhiên, hành vi lúc nãy của hai người Tuyết Lăng, Khởi Tân đều đã lọt vào tầm mắtcủa họ, không chút bỏ sót.
Nhận thấy cả Tuyết Lăng và Khởi Tân đã ly khai, hai bóng đenđó cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi cũng nhanh chóng biến mất vào đêm đen sâuthẳm mang theo những nghĩ suy của riêng mình
-----------------------------------------
Trở về sau khi nói chuyện với Hoàng Liễu, Phụng Nhan nhanhchóng quay lại tụ họp với bọn Thế Thành. Nhìn thấy nàng, Tử Y che tay ngáp mộtcái, “Phụng Nhan, buổi tối nhận được phong thư ngươi liền đi ra ngoài, có chuyệngì sao?”
“Sâu lười, ta tự nhiên có chuyện của ta, không cần ngươiquan tâm”
Khuynh Đình rụt rè núp sau lưng Khuynh Kỳ, “Có phải Hoàng Liễutìm ngươi nói chuyện không?”. Nếu như những kẻ đã bị chết kia nghe thấy giọngđiệu của Khuynh Đình, chắc chắn không thể nào tin được đây chính là kẻ đã ratay giết bọn chúng dã man, không chút xót thương. Mỗi khi ở bên đệ đệ của mình,Khuynh Đình lại trở về với tính cách nhút nhát của mình, không còn là mộtVampire khát máu, đáng sợ nữa
Nghe thấy lời Khuynh Đình nói, Phụng Nhan liền lườm chàng tamột cái, khiến cho chàng ta càng núp sâu sau lưng Khuynh Kỳ. Thấy vậy, Khuynh Kỳliền tỏ ra không hài lòng, cũng trừng mắt nhìn Phụng Nhan, không chịu thua kém
Ta thế nào quên mắt Vampire thính lực tốt hơn kẻ khác cơ chứ?Quả thực một giống yêu quái phiền hà mà…
Thế Thành phân vân, “Phụng Nhan, Hoàng Liễu tìm ngươi rốt cuộccó việc gì?
Phụng Nhan âu yếm nhìn về phía Thế Thành, giọng điệu trở nênmềm dẻo đến lạ kỳ, làm cho thân thể Thế Thành không tự chủ run lên vài cái, “TiểuThành Thành đã hỏi, ta tự dưng sẽ nói. Hoàng Liễu… muốn ta… làm thê tử của hắn”
Những lời sau cùng vừa được nói ra gây nên một sự chấn độngkhông hề nhỏ cho mọi người trong phòng. Thế Thành trợn tròn mắt, Tử Y ngồi bậtdậy, cơn buồn ngủ thường trực của chàng ta bỗng dưng mất sạch sành sanh. KhuynhĐình với Khuynh Kỳ ngược lại có chút bình tĩnh, dù sao với thính lực củaVampire, cuộc nói chuyện của hai người bọn họ sao có thể không nghe được cơ chứ?
Im lặng một lúc, ngay sau đó là một tràng tiếng cười, tràngtiếng cười to vang đến mức khiến cho ngự lâm quân không khỏi phân vân, thứ yêunghiệt nào dám tới Thiên Lang cung reo rắc tai họa? Làm cho đêm ấy, ngự lâmquân không ai dám lơi lỏng cảnh giác, thậm chí so với mọi hôm còn tăng cường tuầntra gấp nhiều nhiều lần đề phòng bất trắc
Đối diện với trận cười của bọn Thế Thành, Phụng Nhan tự dưngcảm thấy xấu hổ không thôi, “Các ngươi… các ngươi cười cái gì??? Ta bảo cácngươi không được cười nữa, các ngươi có nghe ta nói không???”
Tử Y ôm bụng, “Phụng Nhan, ak không, Hoàng phu nhân, rốt cuộcnàng trả lời tướng công mình thế nào? Bao giờ hai người định ngày làm lễ độngphòng?”
“Sâu lười, ngươi … ngươi …”
“Ta làm sao? Tất cả còn không phải tại ngươi sao? Đừng có ởđó mà “ngươi… ngươi” với ta”
Phụng Nhan chống nạnh,“Ai cũng có thể có tư cách nói ta câu ấy,riêng ngươi thì không”
Thế Thành nén cười, “Phụng Nhan, vậy nói cho bọn ta biết,ngươi trả lời Hoàng Liễu ra sao?”
“Tiểu Thành Thành, đến ngươi cũng cười ta. Ta không biết, takhông biết gì hết”. Phụng Nhan nói xong liền chạy ra bên ngoài, trước khi đikhông khỏi vùng vằng. Thật là mất mặt, thật sự quá mất mặt mà, may mà phụ thân,mẫu thân không có ở đây, nếu không không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa???
Phụng Nhan đi rồi, Thế Thành, Tử Y vẫn không thể ngừng cười.Một lúc sau, Thế Thành khổ sở đứng lên, “Khuynh Đình, rốt cuộc Phụng Nhan trả lờiHoàng Liễu ra sao?”
“Thế Thành, Phụng Nhan ngoài nói thật ra thì còn biện phápnào nữa đâu. Ta thấy chỉ khổ Hoàng Liễu, lần đầu tiên có tình cảm với một người,ai dè, kết quả lại là…”
Khuynh Kỳ nắm lấy tay ca ca mình, “Ca ca, huynh đừng nghĩ nữa.Dù sao chuyện đấy cũng đã được giải quyết rồi mà, không phải sao? Giờ huynh hãynghe đệ, nằm nghỉ đi, cả ngày hôm nay, huynh đã mệt lắm rồi”
“Nhưng ta,,, Á…”
Không để cho Khuynh Đình phản ứng, Khuynh Kỳ liền bế chàngtrên hai tay, mang đến chiếc giường trước mặt rồi thả chàng xuống. Đắp chăn choca ca của mình xong, Khuynh Kỳ lạnh lùng mở mồm, “Ca ca ta cần nghỉ ngơi. Haingười cũng nghỉ đi. Ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm rồi”
Nói rồi Khuynh Kỳ đi ra đóng cửa, thổi tắt nến. Thế Thành, TửY đều mỉm cười rồi nằm xuống. Một lát sau, Phụng Nhan chạy về, nhìn quanh một hồirồi cũng chìm vào giấc ngủ
Ở cách đó không xa, một nam tử độ 15 vẫn đang trằn trọckhông yên giấc, trong đầu chàng là những lời nói được lặp đi lặp lại, không ngừngkhông nghỉ. “Nàng … nàng là… là….”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]