Giọng nói của Phương Lâm vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
Ai cũng không nghĩ tới, Phương Lâm tự nhiên lại mở miệng trả lời, hơn nữa vừa bắt đầu lại phủ định đáp án của hai người Triệu Thần Không và Quách Chân.
Chỉ có điều, khi lão già mặc áo xám này nghe tới mấy chữ Tịnh Đế Tuyết Liên, trong mắt thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc không nhận thấy.
Sắc mặt Quách Chân thâm trầm, lạnh lùng nhìn Phương Lâm:
- Hoàn toàn là nói bậy.
Triệu Thần Không nở nụ cười nhạt, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ khinh miệt và khinh thường Phương Lâm.
- Cái gì mà Tịnh Đế Tuyết Liên? Hắn đang nói cái gì?
- Không biết, có lẽ là lòe thiên hạ mà thôi.
- Ha hả, Phương Lâm này thật đúng là thú vị.
...
Mọi người bàn luận ầm ĩ, bọn họ đều xem thường đáp án của Phương Lâm, chí ít theo bọn họ thấy, đáp án của Quách Chân và Triệu Thần Không càng hợp lý hơn.
- Phương Lâm, ngươi muốn mất mặt, cũng không nên lôi kéo theo mọi người chúng ta.
Lý Phong cười lạnh nói.
Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn, xì một tiếng, căn bản là lười phản ứng.
Cuối cùng, lão già mặc áo xám này mở miệng, hơn nữa là nhìn Phương Lâm hỏi:
- Ngươi vì sao nói nó là Tịnh Đế Tuyết Liên?
Phương Lâm đứng dậy, vô cùng tùy ý nói:
- Tịnh Đế Tuyết Liên là hai đóa hoa cùng sinh, bông lớn có tám mươi mốt cánh hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379338/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.