Chờ khi Phương Lâm kịp phản ứng, con thú nhỏ màu vàng này đã giống như gió cuốn mây tan, gặm sạch hơn mười gốc dược liệu, chỉ để lại một mảnh hỗn độn.
Phương Lâm khiếp sợ tới mức ngây người, sau đó kêu thảm một tiếng, lập tức tiến lên bắt con thú nhỏ màu vàng này lại.
- Ngươi là thứ đồ vô liêm sỉ, lại dám gặm dược liệu ta cực cực khổ khổ trồng ra? Ngươi có phải muốn chết hay không?
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Con thú nhỏ màu vàng lộ ra vẻ mặt xem thường nhìn Phương Lâm, trong miệng còn ợ hơi, phả ra mùi dược liệu.
Khóe miệng Phương Lâm co giật, vật nhỏ này khó tránh khỏi tâm tư quá lớn, ăn no tự nhiên làm ra vẻ mặt mặc cho ngươi làm thịt.
Chỉ có điều khoan hãy nói điều này. Nếu như là thi nhân sâm nghìn năm gặm dược liệu của mình như thế, vậy hắn nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ một trận.
Nhưng con thú nhỏ màu vàng này, Phương Lâm lại không đành lòng làm gì nó. Thứ nhất tiểu tử này dù sao đã cứu mình, thứ hai chính là vật nhỏ này bộ dạng thật là đáng yêu, Phương Lâm cũng không nỡ làm gì nó.
- Không cho phép ăn nữa!
Phương Lâm vỗ vào đầu nhỏ của nó một cái. Nó chớp chớp mắt to, vẫn đó đi tới ruộng thuốc nhìn, cảm giác hình như còn có chút chưa thỏa mãn.
Phương Lâm sờ bụng của tiểu tử này, không ngờ cũng không phồng lên, hắn nhất thời âm thầm kinh ngạc, phải biết rằng nó vừa gặm hơn mười gốc dược liệu, bụng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379310/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.