Phương Lâm đi theo Hàn Lạc Vân tới bên trong một Thiên điện. Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, không còn có ai khác.
- Tông chủ, không biết ngài có gì phân phó?
Phương Lâm mở miệng hỏi.
Hàn Lạc Vân chắp hai tay sau lưng, đôi chân mày với anh khí ép người hơi nhíu lại:
- Ngươi cũng biết, ba tháng nữa chính là ngày hang động vô tận dưới lòng đất mở ra?
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, lắc đầu. Hắn quả thật không biết cái gì là hang động vô tận dưới lòng đất. Hắn cũng không biết Hàn Lạc Vân nhắc tới hang động vô tận dưới lòng đất này, rốt cuộc là có ý gì.
Hàn Lạc Vân thấy vẻ mặt Phương Lâm mờ mịt, lại giải thích:
- Càn quốc ta cứ cách mười năm, hang động vô tận dưới lòng đất lại mở ra một lần. Dựa theo thời gian suy tính, lần mở ra tiếp theo lại chính là ba tháng sau. Đến lúc đó, thế lực khắp nơi trong Càn quốc đều sẽ phái người tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất. Tử Hà tông ta cũng không ngoại lệ.
Phương Lâm hỏi:
- Xin hỏi tông chủ, hang động vô tận dưới lòng đất này rốt cuộc là nơi nào?
Hàn Lạc Vân trầm giọng nói:
- Càn quốc ta có ba chỗ cấm địa. Một là Quỷ Sơn Huyết Hồ, hai là rừng rậm Mê Vu. Ba là hang động vô tận dưới lòng đất ta đã nói tới. Hễ là người nào bước vào ba chỗ cấm địa này, gần như đều không có người nào có thể đi ra. Ngoại trừ hang động vô tận dưới lòng đất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379198/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.