Chương trước
Chương sau
- Cổ thúc thúc nói lời ấy, sợ rằng có phần không ổn đâu.
Đúng lúc này, từ bên ngoài đại điện có một nữ tử chậm rãi đi tới. Thân nàng mặc trang phục màu xanh, mái tóc đen xinh đẹp tuyệt trần, giống như trích tiên trên bầu trời hạ xuống phàm trần, giống như đóa hoa sen màu xanh tuyệt đẹp nhô lên từ trong nước bùn lại hoàn toàn không dính bùn.
Mọi người nhìn về phía nữ tử này, đều thay đổi sắc mặt. Đám trưởng lão Mộc Yến, Mạnh Vô Ưu lộ ra vẻ mừng rỡ. Trái lại một đám người Triệu Đăng Minh lại mặt như màu đất, khó coi giống như ăn phải chuột chết.
Cổ Đạo Phong đứng ở thượng thủ cũng lộ ra một tia thâm trầm. Người hắn kiêng kỵ nhất cũng là lo lắng nhất cuối cùng đã xuất hiện.
Hàn Ngâm Nguyệt tới!
Sau lưng Hàn Ngâm Nguyệt có một bóng dáng mong manh gầy yếu làm bạn. Đó chính là muội muội của nàng, Hàn Hiểu Tinh.
Hai tỷ muội đồng thời xuất hiện ở đại điện Đan tông, không thể nghi ngờ đây chính là biểu lộ thái độ của người Hàn gia.
Trên mặt Cổ Đạo Phong nặn ra một nụ cười gượng, sang sảng nói:
- Hóa ra là hai vị chất nữ tới, thực sự là khách hiếm thấy.
Hàn Ngâm Nguyệt mỉm cười, lại không có nói tiếp. Nàng bước đi chậm rãi thong thả, đi tới thượng thủ, không ngờ trực tiếp ngồi ở trên vị trí thủ tọa của Cổ Đạo Phong.
Mọi người ở đây nhìn thấy hành động này, đồng tử trong mắt bọn họ đều co lại. Tim Cổ Đạo Phong cũng đập thình thịch. Trong mắt hắn lóe lên một sự thâm độc.
Sau khi Hàn Ngâm Nguyệt ngồi xuống, thần sắc thản nhiên giống như ngồi ở nơi vô cùng bình thường. Hàn Hiểu Tinh đứng ở bên người của nàng, hai mắt mờ mịt, nhưng trong lúc mơ hồ lại có sát khí sắc bén giống như đao phong lúc ẩn lúc hiện.
- Cổ thúc thúc, lần này ta tới đây là vì Phương Lâm.
Sau khi Hàn Ngâm Nguyệt ngồi xuống, mở miệng nói, giọng nói bình tĩnh lại ôn hòa.
Cổ Đạo Phong lại cảm giác được rõ ràng, trong giọng nói của Hàn Ngâm Nguyệt mang theo một phần cao cao tại thượng, không cho phép người khác được nghi ngờ
Hắn có thể đủ nhạy bén cảm giác ra được là bởi vì hắn bình thường ngồi ở trên vị trí này, cũng quen dùng loại giọng nói này nói chuyện với người khác.
- Ha hả, Phương Lâm cấu kết với người ngoài, mưu hại đệ tử và trưởng lão Đan tông ta, chứng cứ vô cùng xác thực. Ta nghĩ Ngâm Nguyệt cũng đã biết được.
Cổ Đạo Phong vẫn duy trì bình tĩnh nói.
- Đại tiểu thư, Phương Lâm là bị kẻ gian hãm hại!
Mộc Yến đột nhiên la lớn.
Lần này, trên mặt Cổ Đạo Phong không nhịn được, lửa giận hừng hực tăng lên. Hắn muốn lập tức ra tay một chưởng công kích giết chết Mộc Yến.
- Câm miệng! Trên đại điện, sao có thể để cho ngươi làm càn như vậy! Từ giờ trở đi, Mộc Yến ngươi không còn là trưởng lão Đan tông ta nữa, cút ra ngoài cho ta!
Cổ Đạo Phong giận dữ gầm thét lên, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.
Mộc Yến hoàn toàn không để ý, vẫn nhìn Hàn Ngâm Nguyệt.
Nụ cười mỉm trên mặt Hàn Ngâm Nguyệt dần dần biến mất, thay vào đó lại một sự lạnh giá.
Chỉ thấy nàng liếc mắt nhìn Cổ Đạo Phong, hờ hững nói:
- Cổ thúc thúc, chuyện liên quan tới Phương Lâm, tiền căn hậu quả thế nào ta đều đã điều tra được rõ ràng. Những người tập kích cứ điểm Bạch Tượng sơn đều là sát thủ của Ẩn Sát đường. Nguyên nhân khiến cho chuyện này phát sinh, hoàn toàn không có liên quan đến Phương Lâm.
Hàn Ngâm Nguyệt dừng lại một lát, lại không chờ những người khác mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo giống như băng sương nhìn thẳng vào Lưu Chi Chu đang đứng ở trong đám người.
- Lưu Chi Chu, ngươi còn không nhận tội?
Giọng điệu của Hàn Ngâm Nguyệt đột nhiên nặng thêm, quát một tiếng.
Lưu Chi Chu này toàn thân run lên, vội vàng đi ra, ôm quyền nói:
- Đại tiểu thư, tại hạ có tội gì?
Nói xong, Lưu Chi Chu cũng lấy ánh mắt cầu cứu nhìn Cổ Đạo Phong, hi vọng Cổ Đạo Phong có thể nói chuyện giúp hắn.
Cổ Đạo Phong tất nhiên cũng không muốn mất đi một người ủng hộ mình, ngay lập tức nói:
- Chất nữ, Lưu trưởng lão ở Đan tông ta có danh vọng rất cao. Đồng thời, chuyện của Phương Lâm, hắn cũng đã điều tra rõ ràng. Nói thế nào cũng không nên có tội danh gì rơi xuống trên đầu của hắn mới đúng.
Hàn Ngâm Nguyệt cười lạnh:
- Không nên rơi xuống trên đầu hắn? Chẳng lẽ nên rơi xuống trên đầu Phương Lâm sao?
Dừng lại một lát, Hàn Ngâm Nguyệt nhìn Lưu Chi Chu nói:
- Ngươi uy hiếp hai mươi mốt đệ tử này đứng ra làm chứng hãm hại Phương Lâm. Hiện tại bọn họ đã thừa nhận với ta, tất cả đều là do ngươi ở phía sau chỉ thị, muốn hãm hại Phương Lâm. Có chuyện này không?
Lưu Chi Chu nhất thời lại luống cuống, thoáng cái quỳ trên mặt đất, liên tục hô to oan uổng.
Cổ Đạo Phong cũng có phần nổi giận:
- Ngâm Nguyệt, ngươi thật là quá đáng. Nơi này là Đan tông, ta mới là thủ tọa Đan tông. Cho dù Lưu trưởng lão phạm phải sai lầm gì, cũng do ta tới điều tra quyết định. Ngươi vẫn nên nhanh chóng rời đi, không nên làm chậm trễ chuyện của ta.
Lời này vừa nói ra, trong đại điện yên tĩnh không tiếng động. Cổ Đạo Phong làm vậy chính là muốn xé rách da mặt với Hàn Ngâm Nguyệt. Trong lúc nhất thời trong lòng rất nhiều trưởng lão đều cảm thấy bàng hoàng. Bất kỳ ai cũng không biết tiếp theo sẽ thế nào.
Hàn Ngâm Nguyệt vẫn bình tĩnh. Thậm chí ngay cả trong mắt nàng cũng không hề dâng lên nửa phần sóng lớn.
- Lưu Chi Chu mưu hại Phương Lâm, uy hiếp hai mươi mốt vị đệ tử Đan tông. Ba năm trước đây âm thầm giết chết ba gã đệ tử Đan tông. Tội có thể giết!
Hàn Ngâm Nguyệt nói ra từng chữ từng câu.
Sau khi nàng nói xong, trên mặt Lưu Chi Chu thoáng cái không còn chút sắc máu nào. Hắn co quắp ngồi dưới đất. Hàn Ngâm Nguyệt thậm chí lôi ra cả những chuyện hắn âm thầm làm trong ba năm trước đây. Đây là tiết tấu một lòng muốn chỉnh chết mình.
Cổ Đạo Phong đột nhiên biến sắc, căm tức nhìn Hàn Ngâm Nguyệt. Nha đầu kia tới không có ý tốt, vừa bắt đầu lại bày ra phong thái cao, hoàn toàn không để cho Cổ Đạo Phong nửa phần mặt mũi, lấy thân phận của đại tiểu thư Tử Hà tông ép hắn một đầu.
Nàng lại còn trực tiếp định tội Lưu Chi Chu, ngăn cơn sóng dữ trong chuyện của Phương Lâm, trong nháy mắt xoay chuyển tình thế.
- Ta oan uổng! Ta oan uổng! Không thể bởi vì ngài là đại tiểu thư thì có thể tùy ý vu oan hãm hại ta!
Lưu Chi Chu biết rất rõ ràng, một khi mình bị định tội sẽ có hậu quả như thế nào. Hắn nhất thời hô to.
Hàn Ngâm Nguyệt hờ hững nhìn hắn:
- Ngươi thật sự hi vọng ta công bố ra hết tất cả chứng cứ phạm tội của ngươi với mọi người sao?
Thân thể Lưu Chi Chu run rẩy. Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Ngâm Nguyệt. Lúc này, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ở trong mắt Lưu Chi Chu lại là đáng sợ như vậy.
Lưu Chi Chu không biết trong tay Hàn Ngâm Nguyệt rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu thứ. Nhưng giống như lời Hàn Ngâm Nguyệt nói vậy, nàng chỉ cần tùy tiện ném ra một ít, đều đủ để khiến cho Lưu Chi Chu hắn vạn kiếp bất phục.
Lưu Chi Chu lại nhìn về phía Cổ Đạo Phong. Nhưng Cổ Đạo Phong lại giống như không nhìn thấy, chắp tay sau lưng đứng ở bên cạnh im lặng không lên tiếng.
Lưu Chi Chu tuyệt vọng. Đây rõ ràng là hắn muốn vứt bỏ mình.
Càng thất vọng, trong lòng Lưu Chi Chu lại tính toán, có nên kéo kẻ cầm đầu gây họa Cổ Đạo Phong này cùng xuống nước hay không?
Nhưng ý niệm này vừa dâng lên, Lưu Chi Chu lại lập tức bỏ đi. Hắn tuyệt đối không thể liên lụy Cổ Đạo Phong. Nếu làm vậy, hắn sẽ càng không có cách nào nhận nổi hậu quả.
- Ta nhận tội!
Lúc Lưu Chi Chu nói ra ba chữ này, sức lực toàn thân hắn đều dường như bị rút sạch, toàn thân co quắp ngồi dưới đất, giống như là mất hồn.
Mọi người xung quanh đều theo bản năng cách xa hắn một ít. Lưu Chi Chu này xem như đã kết thúc, sau này cũng không có khả năng xoay người được nữa.
Bên ngoài đại điện lập tức có hai nam tử xông vào hai, trực tiếp ấn Lưu Chi Chu ngã xuống đất, trói hắn lại.
Hai nam tử này cũng không phải là người của Đan tông. Hiển nhiên bọn họ là người do Hàn Ngâm Nguyệt dẫn tới.
Cổ Đạo Phong hừ một tiếng, phất tay áo rời đi. Nắm đấm của hắn đặt ở sau lưng đã xiết chặt tới mức nổi gân xanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.