Chương trước
Chương sau
Cấm túc ba tháng, đây không phải là cấm túc tại nơi ở của Phương Lâm, mà giam giữ ở trong một sơn động. Hắn bị cấm túc ở đó ba tháng, hoàn toàn không được rời khỏi sơn động.
Sơn động này tên là Trấn Yêu động. Đây là một hang động có từ xa xưa vốn được đại tông chủ Tử Hà tông các triều dùng để giam giữ yêu thú cường đại.
Lâu ngày, không có yêu thú nào bị giam giữ ở nơi này, biến thành nơi giam giữ đệ tử.
Căn cứ vào mức độ phạm lỗi sẽ quyết định thời gian những đệ tử phạm lỗi bị giam giữ.
Trừng phạt nghiêm trọng nhất, đó là bị giam giữ một đời.
Cả đời đều bị nhốt ở trong Trấn Yêu động này, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời cho đến khi chết già.
Cấm túc ở Trấn Yêu động ba tháng, trên thực tế trừng phạt như vậy cũng không mấy nghiêm trọng.
Nhưng bên trong Trấn Yêu động có không ít người kỳ quái bị giam giữ trong thời gian rất lâu, tâm tính thay đổi lớn. Nếu như có con người mới tiến vào Trấn Yêu động, trên cơ bản bọn họ đều sẽ chịu đủ sự tàn phá.
Tuy rằng không đến mức mất đi tính mạng, nhưng sau khi đi ra, trên cơ bản đều bị những người bên trong đó hành hạ đến không còn hình dáng.
Ở bên trong Trấn Yêu động, chỉ cần không chết người, làm cái gì cũng không có người quản.
Nghe được Phương Lâm bị phạt cấm túc ở Trấn Yêu động, thần sắc Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến lập tức biến đổi. Nghiêm Chính Phong cũng khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Cổ Đạo Phong.
Trên mặt lão nhân Đan các nở nụ cười lạnh. Hắn tố cáo Phương Lâm tự ý bán đan dược, tội danh như vậy cũng không lớn. Có thể làm cho Phương Lâm bị trừng phạt như vậy, đã là quá tốt rồi.
- Thủ tọa, Phương Lâm có công lớn với Đan tông ta, có thể miễn tội.
Mộc Yến đứng ra nói.
Mọi người vừa nghe, nhất thời kịp phản ứng. Phương Lâm quả thật có công lao lớn với Đan tông, về tình về lý đều có thể miễn tội.
Mạnh Vô Ưu cũng đứng dậy thỉnh cầu miễn tội cho Phương Lâm.
Không ít trưởng lão có thiện cảm với Phương Lâm cũng ào ào đứng ra, thỉnh cầu miễn tội cho Phương Lâm.
- Thủ tọa, suy nghĩ kỹ tình hình.
Nghiêm Chính Phong thản nhiên nói. Mặc dù hắn không trực tiếp thỉnh cầu miễn tội cho Phương Lâm, nhưng đã biểu lộ thái độ của mình.
Sắc mặt đám người Cao trưởng lão, Triệu Đăng Minh, Vu Chấn, lão nhân của Đan các đều khó coi. Thật vất vả mới có thể định tội cho Phương Lâm, nhưng vẫn không có cách nào loại bỏ được công lao của Phương Lâm trước đó.
Có công lao này, Phương Lâm thật sự có thể được miễn tội.
Thần sắc Cổ Đạo Phong vẫn vậy, mở miệng nói:
- Phương Lâm có công, có thể giảm hai tháng. Phạt hắn cấm túc Trấn Yêu động một tháng.
Nghe vậy, trong lòng đám người Mạnh Vô Ưu, Mộc Yến vẫn bất mãn, muốn nói thêm. Nhưng Cổ Đạo Phong căn bản không để ý tới.
Bọn họ lập tức im lặng. Trong lòng bọn họ hiểu rõ, nói thêm gì đi nữa, Cổ Đạo Phong cũng sẽ không đổi thay đổi phán quyết. Hắn quyết tâm muốn trị tội Phương Lâm tội.
Đây không phải muốn trừng trị Phương Lâm vì hắn phạm sai lầm, mà bản thân Cổ Đạo Phong muốn trừng trị Phương Lâm. Tự ý bán đan dược chỉ là một lý do thích hợp mà thôi.
Cho dù Phương Lâm có công lao với Đan tông, ở trong mắt Cổ Đạo Phong cũng không đáng để nhắc tới. Hắn muốn trừng trị Phương Lâm, cho dù những người khác cầu tình, hắn cũng sẽ không dao động.
Nghiêm Chính Phong liếc mắt nhìn Cổ Đạo Phong, thở dài. Toàn thân hắn dường như già thêm vài phần.
Đám người Triệu Đăng Minh lại lộ vẻ vui mừng. Nhưng khi nhìn thấy thi thể Khang Lộc chết không nhắm mắt, chút vui mừng này đã lập tức biến mất.
Lần tranh đấu này, Phương Lâm không bại, ngược lại Khang Lộc ném cả cái mạng vào.
Cuối cùng, Phương Lâm chỉ nhận một trừng phạt không đau không ngứa.
Đương nhiên, một tháng cấm túc trong Trấn Yêu động phải thao tác thế nào, lại là một chuyện khác.
Ít nhất ngoài mặt, đám người Khang Lộc và Cao trưởng lão bọn họ thua một trận.
Thảm nhất đó là Khang Lộc, bị thủ tọa tự tay giết chết, chết thảm trong đại điện. Hắn không chỉ mất đi tính mạng, sau khi chết còn để lại tiếng xấu muôn đời. Bất kỳ đệ tử Tử Hà tông nào nói tới Khang Lộc, tất nhiên đều sẽ phỉ nhổ.
Từ đầu tới cuối, Phương Lâm đều không nói gì. Cổ Đạo Phong định tội hắn như vậy, Phương Lâm không bất ngờ. Hắn biết rõ thái độ của Cổ Đạo Phong với mình. Cho dù mình có công lao, cũng không cách nào khiến cho Cổ Đạo Phong không xử phạt mình.
- Kéo thi thể Khang Lộc xuống, ném ra khỏi sơn môn. Hủy bỏ tất cả ghi chép về hắn ở trong Tử Hà tông. Người này vĩnh viễn không còn là đệ tử Tử Hà tông ta nữa. Vu trưởng lão, ngươi dẫn Phương Lâm đi tới Trấn Yêu động. Mặt khác, cũng giam năm đệ tử này ở trong Trấn Yêu động, cấm túc hai năm.
Cổ Đạo Phong nói xong, đứng dậy rời đi.
Năm đệ tử đứng ra làm chứng buộc tội Phương Lâm nghe được lời Cổ Đạo Phong nói, tất cả đều nhất thời choáng váng.
Ban đầu bọn họ còn có tâm lý cầu may, nghĩ rằng có thể tránh được trừng phạt gì đó. Nhưng kết quả lại vô tình. Cổ Đạo Phong còn phán quyết năm người bọn họ cấm túc Trấn Yêu động hai năm.
Vừa nghĩ tới chuyện phải sống ở Trấn Yêu động hai năm, trong lòng năm người này hoàn toàn lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Đây chính là Trấn Yêu động, không người nào là tốt. Mình tiến đi vào trong đó, bị giam giữ hai năm, sau khi đi ra còn có dạng người sao?
Năm người thậm chí có suy nghĩ tự sát. Bởi vì bọn họ đều nghe nói, những người bên trong Trấn Yêu động đều là biến thái. Thậm chí có kẻ thích nam sắc tới phát điên, đã từng khiến mấy nam đệ tử trẻ tuổi thanh tú bị giam giữ bên trong Trấn Yêu động phải chịu nỗi khổ bị lăng nhục.
Phương Lâm nhìn năm người này, trong lòng cười thầm. Ai bảo các ngươi đi ra làm chứng buộc tội ta. Hiện tại vui vẻ chưa?
Cổ Đạo Phong rời đi, rất nhiều trưởng lão cũng ào ào rời đi.
Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến dặn dò Phương Lâm vài câu, bảo hắn ở bên trong Trấn Yêu động cẩn thận một chút, kiên trì một tháng sẽ có thể đi ra.
Phương Lâm tất nhiên liên tục gật đầu.
Vu Chấn hừ lạnh một tiếng, vung tay lên. Sáu dây xích tối tăm xuất hiện, lần lượt trói chặt hai tay của Phương Lâm và năm đệ tử này.
Năm đệ tử không có bất kỳ phản ứng nào. Ngược lại, Phương Lâm nhíu mày. Hắn cũng không thích bị người ta trói.
Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến đều căm giận Vu Chấn. Cho dù Phương Lâm bị giam giữ trong Trấn Yêu động một tháng, cũng không cần phải trói như vậy.
- Vu trưởng lão, Phương Lâm chẳng qua chỉ bị cấm túc một tháng thôi, có cần phải dùng tới dây xích trói lại sao?
Mộc Yến lạnh lùng nhìn Vu Chấn, lên tiếng.
Mặt Vu Chấn không đổi sắc, nói:
- Phương Lâm chính là kẻ có tội, tất nhiên phải trói hai tay lại. Bằng không nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, ta không gánh được tội.
Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến đều không thể phản bác. Cho dù chỉ là cấm túc một tháng, nhưng Phương Lâm lại thật sự phạm lỗi. Hắn sử dụng xích sắt trói hai tay lại là chuyện hợp tình hợp lý.
Đúng lúc này, Nghiêm Chính Phong đã rời khỏi đại điện trước đó, bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng mọi người, bất thình lình nói:
- Vu trưởng lão, thu hồi dây xích.
Toàn thân Vu Chấn cứng đờ. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Chính Phong đang xoay người rời đi, thần sắc càng khó coi hơn.
Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến nhìn theo bóng lưng Nghiêm Chính Phong, lộ vẻ cung kính và cảm kích.
Phương Lâm xoay người lại, cúi người hành lễ với Nghiêm Chính Phong.
Nghiêm Chính Phong chỉ nói một câu, Vu Chấn lại không dám xem lời Nghiêm Chính Phong như gió thoảng bên tai.
- Vu trưởng lão, tay ta đang rất đau đấy.
Phương Lâm cố ý cười cợt nhả nói.
Vu Chấn giận không có chỗ phát tiết, nhưng không thể làm gì khác, chỉ có thể lạnh lùng thu dây xích trói hai tay của Phương Lâm về.
Về phần năm người khác lại không có đãi ngộ này. Bọn họ chỉ có thể tiếp tục bị dây xích trói chặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.