“Hầy, ông ấy làm ông lớn làm lâu rồi, cứ thích chỉ bảo người khác thôi!” Lý Sơ Ảnh trợn mắt nói: “Nếu ông ấy mắng anh thì anh cứ mặc kệ ông ấy, làm theo ý
mình là được rồi!
Triệu Lâm không nhịn được mà bật cười
hú Lý không có mắng tôi.” “Ô?” Lý Sơ Ảnh sửng sốt rồi gật gật đầu.
Nói cũng đúng...
Triệu Lâm chính là người mà Vương Thánh Thủ hết lời khen ngợi.
Trừ khi đầu óc của lão già nhà cô không còn xài được, mới có thể phát bệnh thích lên mặt dạy đời với Triệu Lâm.
“Sắp tới anh có rảnh không? Có một bộ phim mới chiếu khá là hay.” Lý Sơ Ảnh nói thẳng ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Lâm, không hề che giấu mục đích của mình.
Đã đi tới bước này rồi, không bằng chủ động hơn một chút.
“Cô hẹn không phải lúc rồi. Vài ngày nữa tôi sẽ đi nông thôn chữa bệnh từ thiện, vậy nên cần phải xem tư liệu để làm chuẩn bị cho việc khám bệnh” Triệu Lâm giải thích.
Thật ra thì đây chỉ là một trong các nguyên nhân thôi. Nguyên nhân thật sự là vì anh không biết có còn sát thủ nào khác đang núp trong Trung Châu thị hay không.
Lỡ như lúc anh và Lý Sơ Ảnh đi xem phim, hai người bị sát thủ đánh giết, anh thì chạy được rồi, nhưng còn Lý Sơ Ảnh thì sao?
“Vậy hả...” Đôi mắt sáng ngời của Lý Sơ Ảnh lập tức trở nên ảm đạm.
“Thôn Sơn Tiên là một thôn nhỏ nghèo khổ. Ở đó có rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-long-y/3447010/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.