Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Lăng Thành phát hiện mình nằm ở trên mặt đất trong văn phòng , toàn thân mồ hôi tuôn như nước, quần áo đều ướt đẫm. Mà cảm giác nóng rực đau đớn trên người đã biến mất. Mẹ nó, tên nhóc Vương Việt Bân kia chắc chắn bị người ta lừa rồi. Cũng đã qua hai năm, có là thuốc gì đi nữa thì cũng đều mất mất tác dụng rồi. Thế mà bản thân lại còn đần độn ăn vào. Có điều, may mắn không xảy ra việc gì.
Đang cảm thấy may mắn, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Thấy là số lạ, Lăng Thành nhíu mày, tiếp điện thoại.
“Xin chào, là anh Lăng Thành đó phải không?”
Sau khi thông máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vừa nhu hòa lại mang theo vài phần từ tính , rất dễ nghe, dường như có thể hấp dẫn tâm hồn người khác. Giọng nói này sao nghe có chút quen tai vậy nhỉ?
Lăng Thành âm thầm nhíu mày, hỏi: “Cô là...”
“A, quên nói với anh, tôi là Tiêu Diệu Vân.” Đối phương tỏ ra áy náy cười một cái, sau đó tự giới thiệu.
Tiêu Diệu Vân? Ực! Lăng Thành nhịn không được nuốt nước miếng một cái, trong đầu lập tức hiện ra một hình bóng vô cùng dịu dàng lại không mất đi vẻ đẹp tài trí.
“Cô tìm tôi có việc gì không?” Một giây sau, Lăng Thành cười hỏi.
Tiêu Diệu Vân tựa hồ có chút ngượng ngùng: “Chuyện là thế này, ngày đó ở tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Tống, anh có tặng một cây quạt Càn Khôn Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481464/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.