“Cô Diệu Vân này, khối ngọc Khấp Huyết này, 500 triệu tôi mua chắc rồi, món tiền 150 triệu kia, cô tự mình giữ đi thì hơn.” Trần Kỳ tỏ vẻ không vui.
Tiêu Diệu Vân dường như không nghe thấy, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Lượng: “Cậu Trương à, khối ngọc này tôi muốn mua, mặc dù tôi ra giá thấp, nhưng mà cậu phải bán cho tôi trước! Làm người phải giữ chữ tín, cậu nói xem có đúng không?” Mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh cũng nhao nhao gật đầu phụ hoạ. “Đúng đó, chuyện gì cũng phải có trước có sau.” “Cậu trai này, làm người phải có nguyên tắc.” “Cậu cùng cô Tiêu còn chưa nói xong đã muốn lật tay bán cho người khác, như vậy không hay lắm đâu.”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều nói giúp Tiêu Diệu Vân, cũng khó trách, nhà họ Tiêu ở trong giới đồ cổ bản địa danh tiếng quá vang dội, ai muốn lăn lộn trong cái ngành này đều phải nịnh bợ một chút.
“Thôi được rồi!” Trương Lượng tựa hồ rất xoắn xuýt thở dài, sau đó quay về phía Trần Kỳ áy náy nói: “Xin lỗi ngài. Mặc dù ngài ra giá 500 triệu, nhưng mà tôi không bán được , tôi phải bán cho cô Diệu Vân đây.” Sau đó quay đầu gật đầu với Tiêu Diệu Vân: “Tôi cũng không phải người tham lam, nếu cô đã muốn giá 150 triệu, vậy thì bán cho cô, làm người mà, phải giữ chữ tín.” “Hầy, không nghĩ tới cậu giữ chữ tín vậy, tôi ra 500 triệu cũng không bán!” Trần Kỳ bĩu môi, dáng vẻ ra điều khó chịu: “Khối ngọc kia, ít nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481462/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.