“Tôi không phải là em gái anh ấy, nhưng tôi rất hiểu anh ấy.” Tiết Lệ nói khẽ: “Anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy đâu!”
“Ồ. Nhưng mà thực tế lại đúng như vậy đấy, anh ta thực sự có ăn trộm.” Anh cảnh sát kia nói, sau đó nhìn về phía ba mẹ Lăng Thành: “Con trai của hai vị thực sự đã ăn trộm điện thoại.” Không có người thứ ba biết về lần nằm vùng này, cho nên theo thủ tục phải thông báo cho người nhà.
Tô Nguyệt cứng người, cốc nước nóng trong tay rơi xuống đất, đầy mặt đều là vẻ không thể tin nổi, hỏi: “Tiểu Thành trộm điện thoại? Không thể nào, nó là ông chủ một công ty, sự nghiệp thành công như thế, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ, các anh nhất định là nhầm lẫn rồi.”
Lăng Thiên Hằng ngồi trên giường cũng trở nên kích động: “Đúng vậy, chắc chắn là có nhầm lẫn gì rồi, Tiểu Thành từ nhỏ đến lớn thứ nó ghét nhất chính là trộm cắp, làm sao nó có thể đi trộm đồ được?”
Anh cảnh sát cầm tập hồ sơ đưa tài liệu trong tay cho hai ông bà, dáng vẻ nghiêm túc làm việc công, nói: “Vậy thì tôi cũng không rõ lắm, tóm lại là người này phạm tội không sai đâu, hai vị xem đi.”
Tô Nguyệt và Lăng Thiên Hằng nửa tin nửa ngờ nhìn về phía tập tài liệu, nhìn thấy ảnh chụp Lăng Thành mặc áo tù nhân, hai ông bà hoàn toàn đơ người.
Cùng lúc đó ở Tống Gia.
Trong phòng khách, Tống Giai Kỳ mặc một chiếc váy dài kín đáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481303/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.