“Điếc rồi à? Không nghe thấy lời của anh Lang à? Nhặt bóng về đây, nghe thấy chưa?” “Lại còn dám trợn mắt nhìn anh Lang? Ngứa đòn đúng không?” Mấy tên cao to khác kêu lên, nhìn chằm chằm Văn Sửu Sửu, dường như sắp muốn đánh nhau đến nơi.
Đúng vào lúc này, từ bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh vô cùng chói tai. Chính là Lăng Thành! Không ổn rồi, thực sự là không nhịn nổi rồi, cái đám ngu ngốc này đúng là khinh người khác quá đáng quá. Văn Sửu Sửu đọc sách trêu chọc gì đến bọn hắn vậy?
Hoàng Ngạn Lang quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau với Lăng Thành! Hoàng Ngạn Lang lúc đó bèn đơ người, ngay sau đó cơn tức giận ùn ùn kéo đến: “Đờ mờ, là mày à? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!” Âm thanh vừa dứt, Hoàng Ngạn Lang bèn giơ nắm đấm lên, ngay lập tức xông về phía Lăng Thành. Mẹ kiếp, lúc trước ở Tống Gia hắn bị tên con rể ở rể này đánh cho một trận, nếu không phải do tên này gây hấn thì hắn đâu đến nỗi bị đưa vào đây? Giờ thì hay rồi, trong trại giam cũng gặp được Lăng Thành, hôm nay nhất định phải đập cho tên này nhừ tử!
Nắm đấm của Hoàng Ngạn Lang sắp đập xuống, kết quả vào lúc này hắn lại đột nhiên phanh gấp! Đờ mờ, chuyện gì vậy? Tên này trước đây không phải là Võ Sư tầng hai hay sao? Mới có bao lâu mà đã tăng lên tầng bốn rồi?
Hoàng Ngạn Lang bỗng có hới hốt hoảng, vung tay một vòng hét lớn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481301/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.