Chương trước
Chương sau


Sáng hôm sau, Giản Hi vừa tỉnh dậy đã duỗi người thật dài, cảm thấy giấc ngủ này thật sự thoải mái vô cùng. Khó trách nhiều người thích ngủ loả, quả nhiên là có lý cả.

Tất nhiên là cô vẫn thấy thẹn thùng, cúi đầu nhìn thân thể mình không mảnh vải che thân, sau đó lập tức quay sang nhìn Thịnh Thừa Dương.

Thật là hiếm thấy, Thịnh Thừa Dương vẫn còn ngủ.

Đồng hồ sinh học của Thịnh Thừa Dương luôn rất đúng giờ, ngày thường anh luôn dậy sớm hơn cô. Nhưng hôm nay, anh vẫn chưa tỉnh.

Giản Hi thấy vậy liền tranh thủ lúc Thịnh Thừa Dương còn ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn lên, bước xuống giường và nhanh chóng mặc lại bộ quần áo đã được hong khô. Cuối cùng, cô cũng cảm thấy tự do và thoải mái hơn, không còn cảm thấy xấu hổ nữa.

Gần 10 giờ, Thịnh Thừa Dương mới tỉnh. Vừa mở mắt ra, cảm giác cả người mơ mơ màng màng. Đêm qua đúng là khổ sở thật, anh mới ở độ tuổi mười sáu, mười bảy mà lại phải chịu đựng một "bài kiểm tra" khó đến vậy. Nghĩ đến đó, chính anh cũng không nhịn được mà cảm thấy thương xót cho bản thân.

"Anh tỉnh rồi à, quần áo cũng đã khô rồi," Giản Hi nói.

Thịnh Thừa Dương gật đầu, rồi đưa tay quơ quơ đầu mình để tỉnh táo hơn, vừa cầm điện thoại lên xem giờ. Đã gần 10 giờ rồi.

"Chắc em đói bụng rồi nhỉ, để anh đi mua bữa sáng"

Hai người cứ ở trong phòng như vậy suốt cả ngày, và thời gian trôi qua cũng đã bốn, năm ngày. Thời tiết đã trong lành trở lại, tuyết đọng trên đường xuống núi cũng tan hết.

Tài xế Thịnh gia lái xe lên đón họ trở về. Khi về đến nhà, ánh mắt Thịnh Hồng Hoa nhìn Thịnh Thừa Dương với vẻ rất kỳ lạ.

"Ba, đừng nhìn con kiểu đó nữa"

Thịnh Thừa Dương thực sự không chịu nổi ánh mắt soi xét 360 độ không góc chết của ba mình.

"Tên tiểu tử này, đúng là thủ đoạn hơn ba hồi xưa nhiều"

"Ba, ba không thể nói gì tốt đẹp hơn sao?" Thịnh Thừa Dương rất bất lực nhìn Thịnh Hồng Hoa.

"Con nhìn lại những gì con làm xem, tâm cơ sâu lắm rồi đấy! Còn nhỏ mà đã biết đưa bạn gái lên núi ngắm hoa, mà một lần đi là hơn một tuần. Tiểu tử, con đúng là biết cách chọn thời gian, địa điểm để đưa bạn gái đi chơi. Tất cả đều sắp xếp khéo léo quá nhỉ!"

"Đó chẳng phải là nó học từ anh sao?" Bạch Hướng Vân bước đến, hung hăng trừng mắt lườm Thịnh Hồng Hoa một cái. "Anh quên rồi à, những việc xấu hổ năm đó của anh đấy! Nói gì mà dẫn tôi lên núi ngắm sao, ngắm cái đầu của anh thì có. Trời mưa suốt cả đêm, hai người kẹt trong cái nhà nghỉ tồi tàn, còn đòi ngắm sao, đến cả con khỉ cũng chưa thấy"



"Mẹ, sau đó thì sao?" Thịnh Thừa Dương tò mò hỏi tiếp.

"Rồi sau đó, sau đó thì nhiều ra thêm một đứa con trai tính cách giống y hệt ba nó chứ sao nữa."

"Ba, ba thật đúng là quá đáng rồi! Làm sao ba có thể dụ dỗ một cô gái vừa đơn thuần vừa xinh đẹp như mẹ con như thế? Con thừa nhận mẹ đúng thật là phong hoa tuyết đại, mỹ diễm động lòng người, nhưng ba cũng nên tự kiềm chế một chút chứ!"

"Con câm miệng cho ba, tiểu tử con chính là kẻ được lợi nhất đêm hôm đó!" Thịnh Hồng Hoa tức giận mà vỗ vào đầu Thịnh Thừa Dương, "Bằng không còn chẳng biết giờ con đang ở nơi nào đâu!"

Sau một trận đùa giỡn vui vẻ, Bạch Hướng Vân cuối cùng cũng lấy lại thần sắc nghiêm túc.

"Con và Hi Hi, không có chuyện gì chứ?" Bạch Hướng Vân hỏi.

"Không, mẹ, thật sự không có. Cô ấy còn nhỏ, con sẽ không làm gì cả. Con yêu cô ấy, nhưng không phải phải là lập tức sẽ chiếm hữu cô ấy, con sẽ đợi Hi Hi lớn lên."

"Không phải chỉ lớn lên thành niên là được, mà đầu tiên là phải để con bé tự nguyện đã" Bạch Hướng Vân tiếp tục nói.

"Đúng đúng đúng." Thịnh Hồng Hoa vội vàng gật đầu phụ họa, "Đây là chuyện của hai người, một bên không phối hợp thì không thể thành được, cho nên ý nguyện của đối phương rất quan trọng, giống như năm đó mẹ của con...

"Câm cái miệng của anh lại cho em!" Bạch Hướng Vân vừa đau đầu lại vừa bực bội, "Đây là con trai của anh, không phải là anh có thể tùy tiện nói lung tung như vậy giống như với đám hồ bằng cẩu hữu ngoài kia. Chuyện cũ rồi anh kể cho thằng bé làm gì? Đầu óc của anh bị nước sôi nấu qua hả? Anh không biết xấu hổ, nhưng em còn cần mặt mũi. "

Thịnh Thừa Dương ở một bên nhìn ba mẹ mình đùa giỡn, cười ha hả. Không được vài phút Thịnh Hồng Hoa đã giơ cờ nhận thua.

Thịnh Thừa Dương lên lầu và gõ cửa phòng Giản Hi. Cô vừa trở về đã bắt đầu tự học những kiến thức bị lỡ trong một tuần qua. Nội dung trong sách giáo khoa rất dễ hiểu, nhưng có một vài bài tập mở rộng khiến cô phải suy nghĩ khá lâu mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.

"Đi ra ngoài phơi nắng đi, hôm nay thời tiết rất đẹp, đừng cứ ngồi mãi trong phòng," Thịnh Thừa Dương nói.

"Em có vài bài tập không làm được."

Giản Hi bĩu môi, cảm thấy hơi nhụt chí. Cô ném bút lên bàn và thở dài.

"Để anh nhìn xem." Thịnh Thừa Dương ngồi xuống bên cạnh Giản Hi, "Câu nào không làm được?"

"Đây là bài về đạo hàm. Câu đầu tiên và câu thứ hai em làm được, nhưng câu cuối cùng quá khó."



"Ừm, đề này khá khó, không làm được là chuyện bình thường." Thịnh Thừa Dương an ủi Giản Hi, nhưng ngay sau đó, anh không chút nào do dự, vừa nhìn qua đề bài xong, liền bắt đầu giảng giải tỉ mỉ kỹ càng cho Giản Hi.

Đây là anh ấy nói đề này rất khó?

Giản Hi trong lòng buồn bực, thầm nghĩ.

Không thể không thừa nhận, Thừa Dương ca ca của cô thông minh quả thực thể hiện ở mọi mặt. Dù nhìn từ góc độ nào, anh cũng là một người có trí tuệ xuất sắc, là một chàng trai tài giỏi.

“Nghe hiểu không?” Thịnh Thừa Dương nhẹ nhàng hỏi.

“Dạ em hiểu rồi.”

“Vậy được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây, anh đưa em ra ngoài phơi nắng một chút.”

Thịnh Thừa Dương dẫn Giản Hi tới sân sau nhà, ở đây có rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, những loại hoa này đều do Thịnh Hồng Hoa sắp xếp cho Bạch Hướng Vân. Bạch Hướng Vân từ nhỏ đã rất thích hoa cỏ, vì vậy Thịnh Hồng Hoa đã nhờ người tìm đủ loại giống hoa quý hiếm cho nàng.

"Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà lại có thể nở nhiều như vậy" Giản Hi kinh

ngạc nói.

"Mẹ của anh chính là bậc thầy trồng hoa, em đừng có xem thường." Thịnh Thừa Dương đáp.

Tất cả hoa cỏ đều do Bạch Hướng Vân tự tay chăm sóc, đặc biệt là những đóa hoa mà nàng yêu thích, hầu như chưa bao giờ để cho người khác chăm.

"Em thấy rồi," Giản Hi nói, ‘Phía trước đằng kia là một gốc cây hoa trà, chắc là khoảng thời gian trước do thúc thúc đưa tới đây, giờ đã nở hoa rồi."

“Đúng rồi.”

"Thúc thúc và a di tình cảm thật tốt, thúc thúc đối với a di thật sự siêu cấp tốt luôn." Giản Hi mấy năm nay luôn để ý, không thể không nói, đúng là đàn ông Thịnh gia rất tốt.

"Đúng vậy, đàn ông Thịnh gia chúng ta đều rất thương vợ, em xem, chẳng phải anh cũng rất yêu thương em sao?" Thịnh Thừa Dương khẽ cười.

"Em biết chứ, Thừa Dương ca ca là người đàn ông tốt nhất trên đời này."

Cái miệng nhỏ của Giản Hi như đang lau mật vậy, nhanh chóng nói theo Thịnh Thừa Dương, không quên tâng bốc anh lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.