Chương trước
Chương sau
Đúng là không biết xấu hổ mà!

Giản Hi nhìn Thịnh Thừa Dương nửa thân trên trần trụi đang chuẩn bị lên

giường. Cô cuộn chặt chiếc khăn tắm quanh người, sau đó rụt mình lại trong chăn như một con nhộng nhỏ.

“Hi Hi, em ngủ như vậy sẽ không thoải mái đâu. Ngoan nào, bỏ khăn tắm ra đi, em cứ như vậy hô hấp sẽ không nổi mất.”

Thịnh Thừa Dương thật sự là quan tâm Giản Hi, lo lắng cô bọc khăn tắm ngủ suốt đêm sẽ khó thở, chu đáo đến mức còn khuyên cô cởi khăn tắm ra ngủ thoải mái hơn. Một người đàn ông tận tâm như vậy thật hiếm gặp trong xã hội ngày nay.

“Em không thấy khó chịu đâu, cứ như thế này ngủ đi.”

Giản Hi nắm chặt khăn tắm trước ngực, quay lưng về phía Thịnh Thừa Dương rồi nhắm mắt.

“Vậy được rồi, anh chỉ sợ em ngủ không thoải mái, không có ý gì khác đâu mà.” Thịnh Thừa Dương mặt dày tìm cớ.

Giản Hi không nói thêm gì với Thịnh Thừa Dương nữa. Lúc này, cô cũng ngượng ngùng không dám nằm sát vào anh khi ngủ. Dù sao, cái tên này đúng là lớn gan thật, toàn thân trên dưới không mặc nổi một mảnh vải nào.

"Em có lạnh không?" Thịnh Thừa Dương ngập ngừng một lúc rồi lại quan tâm hỏi Giản Hi, "Nếu lạnh, để anh ôm em ngủ."

"Không lạnh." Giản Hi đáp nhanh.

"Anh còn tưởng em lạnh, vì nhiệt độ tối nay lại giảm xuống." Thịnh Thừa Dương có chút thất vọng, rồi lại nhắc nhở, "Em ngủ gần lại một chút đi, anh sợ em nằm sát mép giường quá, lỡ rớt xuống thì sao."

"Em sẽ không ngã đâu, anh đừng lo" Giản Hi vùi mặt vào trong chăn, như thế làm vậy có thể giảm bớt sự ngượng ngùng.

"Ừm, ngủ sớm đi." Thịnh Thừa Dương nhẹ giọng đáp, nhưng lặng lẽ dịch người lại gần cô một chút.

"Vâng."

Giản Hi từ nhỏ đã có giấc ngủ rất tốt. Kể từ khi Thịnh Thừa Dương đưa cô về nhà lúc cô mười tuổi, anh luôn giữ cho cô thói quen ngủ đúng giờ để đảm bảo sức khỏe. Vì vậy, chỉ cần không có điều gì đặc biệt khiến cô phấn khích hay hồi hộp, đến giờ ngủ là mí mắt cô tự động sụp vào, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đêm, im ắng.



Thịnh Thừa Dương lắng nghe tiếng tuyết rơi nhẹ bên ngoài cửa sổ. Bên cạnh Giản Hi đã chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn. Bộ dáng ngoan ngoãn, ngây thơ khi ngủ của cô khiến lòng anh rung động, tâm tư xao xuyến không thôi.

Trong giấc ngủ say, Giản Hi mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó trói chặt, vướng víu quanh người. Theo bản năng khiến cô muốn thoát khỏi sự ràng buộc đó. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô lấy tay, ném chiếc "khăn tắm" đáng chết kia bay thật xa.

Giản Hi cảm thấy dễ chịu vô cùng, làn da tiếp xúc với lớp chăn mềm mại thật êm ái. Cô thoải mái lăn qua lăn lại, cho đến khi vô tình lăn vào vòng tay ấm áp đang chờ đợi của ai kia.

Lúc này, lại càng thêm thoải mái.

Nhiệt độ từ người Thịnh Thừa Dương tỏa ra khiến Giản Hi cảm thấy như đang dán vào một cái bếp lò vậy.

Thịnh Thừa Dương trong lòng như nở hoa. Anh thực sự có thể tự xưng là một người chính nhân quân tử, hoàn toàn khác biệt với những kẻ ngụy quân tử chỉ biết dụ dỗ những cô gái trẻ đang trong tình yêu đầu đời kia. Thế nhưng, đây là cô tự mình đưa tới cửa chủ động dán sát anh, anh không ôm, không sờ sờ thì quá không thích hợp đi!

Thịnh Thừa Dương cố gắng xây dựng tâm lý cho bản thân, miễn cưỡng thừa nhận rằng mình là một tên lưu manh không có điểm mấu chốt. Anh đưa tay ôm lấy vòng eo của Giản Hi, rất mau, liền bắt đầu hành vi đen tối.

Giờ phút này, Thịnh Thừa Dương không thể không thừa nhận rằng, cô được anh nuôi dưỡng rất tốt. Làn da của cô mịn màng, mềm mại và bóng loáng, khiến anh cảm thấy như chỉ cần dùng một chút lực là có thể véo ra nước.

Anh đặt tay ở sau lưng Giản Hi, từ từ di chuyển xuống dưới...

Giản Hi trong giấc ngủ mơ màng cảm nhận được có thứ gì đó đang di chuyển trên người mình, mặc dù đang say giấc, nhưng vẫn có một cảm giác bất an mơ hồ trỗi dậy.

Cô rúc vào lòng ngực Thịnh Thừa Dương, nhưng mặt dán sát như vậy khiến cô cảm thấy khó thở. Cảm giác ngột ngạt làm cô không thể tiếp tục thế này, vì vậy cô nhanh chóng trở mình, quay lưng lại với anh để tìm một vị trí thoải mái dễ ngủ hơn.

Dù Giản Hi đã quay lưng lại, nhưng thân thể của cô càng dán càng chặt. Đặc biệt là cái mông dính sát vào nửa người dưới của Thịnh Thừa Dương. Tình huống này thiếu chút nữa lấy nửa cái mạng của Thịnh Thừa Dương.

Đương nhiên, Thịnh đại thiếu gia vẫn có chút bản lĩnh tự cứu. Anh sửng sốt một hồi lâu, không biết tay mình nên đặt ở đâu. Để tay ở phía sau là chạm vào mông nhỏ đầy đặn, còn nếu để tay ở phía trước thì lại chạm vào hai quả đào nhỏ mềm mại, thơm tho. Trong chốc lát Thịnh Thừa Dương thật khó để quyết định, nên lấy hay bỏ a!

Thịnh Thừa Dương vốn không phải là người thanh tâm quả dục, nhưng Giản Hi lại một chút cũng không phòng bị. Vậy mà ngay sau đó lại bắt đầu trở mình, cái tay cô sờ loạn khắp nơi.

“Em ngừng tay lại cho anh!” Thịnh Thừa Dương nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Giản Hi, “Nếu như có chuyện gì xảy ra, thì đừng có trách anh”

Toàn thân anh nóng rực như lửa đốt, lúc này đây, Thịnh Thừa Dương đã bắt đầu thầm niệm thanh tâm chú.



Một hồi lâu.....

Thịnh Thừa Dương cuối cùng không thể nhịn được nữa, xoay người, xốc chăn lên và đi thẳng đến toilet.

Đúng thật là muốn mạng của anh!

Thịnh Thừa Dương hai mắt hồng hồng, mồ hôi chảy ròng ròng. Anh đã phải tốn rất nhiều sức mới có thể kiềm chế bản thân. Đợi đến khi cảm thấy gần như bình tĩnh trở lại, anh mới mở cửa phòng tắm, bước vào phòng ngủ.

Kết quả vừa bước vào phòng ngủ, xuyên thấu qua ánh trăng, Thịnh Thừa Dương lập tức thấy làn da nàng sáng như tuyết của Giản Hi. Có lẽ do không khí trong phòng quá nóng, cô đã đá chăn ra xa, nằm một cách thoải mái ở bên ngoài. Không thể phủ nhận, cảnh tượng này như một cú đánh mạnh vào thị giác của Thịnh Thừa Dương, khiến trái tim anh không khỏi càng đập càng nhanh.

Anh thật sự sắp chết!

Đây đã là lần thứ hai Thịnh Thừa Dương ở trong lòng mắng!

Anh đã không thể ăn, giờ lại chỉ được nhìn mà không thể chạm, chẳng phải càng khiến người ta khổ sở hơn sao?

Vì vậy, chàng thiếu gia đầy phẫn nộ lại một lần nữa tìm đến toilet để giải tỏa sự bức bách trong lòng.

Thịnh Thừa Dương chợt nhận ra hành động của mình có phần mất khống chế, quay đầu lại nhìn, anh tự mắng bản thân là đồ ngu ngốc!

Ngày mai, bằng mọi giá anh phải khiến cô gái nhỏ mặc quần áo vào. Đối với một người như anh, kiên định như thế mà suýt chút nữa không kiểm soát được bản thân, thật là khó hiểu.

Nửa đêm về sáng, Thịnh Thừa Dương không dám thực hiện bất kỳ động tác lớn nào nữa. Thế nhưng, Giản Hi lại hoàn toàn tự do và bắt đầu lớn mật, cô không ngần ngại mà treo đôi chân trắng nõn của mình lên đùi Thịnh Thừa Dương. Khi cô di chuyển, vô tình va phải những chỗ không nên chạm vào.

Thịnh Thừa Dương:.......

Cô thật sự rất thoải mái, hoàn toàn không để ý đến lão công tương lai của mình có thoải mái hay không.

Thịnh Thừa Dương đắp chăn đàng hoàng cho Giản Hi, lại một lần nữa lại ôm cô vào trong ngực.

Nếu nói có cái đêm nào khiến Thịnh Thừa Dương cảm thấy dài hơn cái đêm này, thì chỉ có đời trước khi anh biết được Giản Hi qua đời trong đêm đó.

“Bảo bối, đừng nghịch ngợm, ngoan ngoãn ngủ, chờ em lớn thêm một chút, anh sẽ không khách khí đâu.” Thịnh Thừa Dương thì thầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.