Đúng là không biết xấu hổ mà!
Giản Hi nhìn Thịnh Thừa Dương nửa thân trên trần trụi đang chuẩn bị lên
giường. Cô cuộn chặt chiếc khăn tắm quanh người, sau đó rụt mình lại trong chăn như một con nhộng nhỏ.
“Hi Hi, em ngủ như vậy sẽ không thoải mái đâu. Ngoan nào, bỏ khăn tắm ra đi, em cứ như vậy hô hấp sẽ không nổi mất.”
Thịnh Thừa Dương thật sự là quan tâm Giản Hi, lo lắng cô bọc khăn tắm ngủ suốt đêm sẽ khó thở, chu đáo đến mức còn khuyên cô cởi khăn tắm ra ngủ thoải mái hơn. Một người đàn ông tận tâm như vậy thật hiếm gặp trong xã hội ngày nay.
“Em không thấy khó chịu đâu, cứ như thế này ngủ đi.”
Giản Hi nắm chặt khăn tắm trước ngực, quay lưng về phía Thịnh Thừa Dương rồi nhắm mắt.
“Vậy được rồi, anh chỉ sợ em ngủ không thoải mái, không có ý gì khác đâu mà.” Thịnh Thừa Dương mặt dày tìm cớ.
Giản Hi không nói thêm gì với Thịnh Thừa Dương nữa. Lúc này, cô cũng ngượng ngùng không dám nằm sát vào anh khi ngủ. Dù sao, cái tên này đúng là lớn gan thật, toàn thân trên dưới không mặc nổi một mảnh vải nào.
"Em có lạnh không?" Thịnh Thừa Dương ngập ngừng một lúc rồi lại quan tâm hỏi Giản Hi, "Nếu lạnh, để anh ôm em ngủ."
"Không lạnh." Giản Hi đáp nhanh.
"Anh còn tưởng em lạnh, vì nhiệt độ tối nay lại giảm xuống." Thịnh Thừa Dương có chút thất vọng, rồi lại nhắc nhở, "Em ngủ gần lại một chút đi, anh sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-chieu-theo-duoi-vo-yeu-cua-ba-tong/3721442/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.