Chương trước
Chương sau
Phòng bếp chuẩn bị cháo hải sản, Giản Hi rất thích. Cô ăn hết cả một bát lớn, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết rơi trắng xóa, liền nói với Thịnh Thừa Dương:

"Ăn xong bữa sáng tôi muốn về nhà, nếu tuyết rơi dày thêm, sẽ khó về hơn."

"Cậu cũng thấy tuyết dày rồi đấy, về bây giờ không an toàn, xe cũng không thể chạy được." Thịnh Thừa Dương trá lời.

"Không cần tài xế đưa tôi về đâu. Tôi có thể tự đi bộ về, ở đây cách nhà tôi cũng không xa, đi bộ một tiếng là đến rồi."

Vốn dĩ chỉ là một cái thôn nhỏ, cho dù tuyết có rơi dày, đường khó đi, nửa giờ cũng có thể về đến nhà.

"Trời tuyết mặt đường rất trơn, nhỡ đâu cậu té ngã thì làm sao bây giờ? Hơn nữa hôm nay lại còn lạnh, rất dễ bị cảm. Ở lại nhà tôi không được sao?" Thịnh Thừa Dương dùng ánh mắt vô tội, đáng thương vô cùng nhìn Giản Hi, tiếp tục nói, "Tôi còn tưởng rằng Hi Hi thích ở bên tôi, hóa ra là tôi nghĩ nhiều rồi."

Giản Hi bỗng dưng bị vẻ mặt đáng thương của Thịnh Thừa Dương làm cho ngốc. Đây là chuyện gì, hiện tại Thịnh Thừa Dương trông giống như một con thỏ nhu nhược.

Rất không bình thường

"Sao lại không thích ở bên cậu chứ, chúng ta là bạn thân mà!" Giản Hi nhanh chóng an ủi bạn tốt thiên hạ đệ nhất của mình.

"Cậu cũng biết chúng ta là bạn thân à, vậy cậu còn nhớ trước kia tôi đã nói gì không? Bạn thân phải như thế nào?"

Thịnh Thừa Dương dân dăt từng bước, tiếp tục chiêu trò lừa gạt trẻ em.

"Cậu nói, bạn thân nhất phải luôn ở bên nhau mỗi ngày, không ở cùng nhau thì không phải là bạn thân." Giản Hi nhớ rất rõ, không sót một từ nào.

"Đúng vậy, thì ra Hi Hi vẫn luôn nhớ rõ lời tôi nói." Thịnh Thừa Dương mỉm cười hài lòng, ánh mắt đầy tự mãn.

"Tôi nhớ rõ, cậu nói bạn thân nhất chỉ có thể là một mình cậu, người khác thì không phải bạn thân, bảo tôi đừng chơi với họ."

Tuy rằng Thịnh Thừa Dương có chút tư lợi, nhưng cô vốn dĩ đã là người không thích giao lưu nhiều. Từ trước đến nay cô luôn lẻ loi, chỉ khi Thịnh Thừa Dương xuất hiện, cô mới bắt đầu có vài người bạn.

"Vậy Hi Hi ở lại đây với tôi được không, như vậy chúng ta tan học có thể cùng nhau làm bài tập."

"Cậu không phải chưa bao giờ làm bài tập sao?" Giản Hi không ngần ngại trực tiếp vạch trần Thịnh Thừa Dương.

"Nhưng nếu có cậu ở đây, tôi hứa mỗi ngày đều chăm chỉ làm bài tập." Thịnh Thừa Dương chấp nhận số phận.

Giản Hi suy nghĩ một chút cuối cùng đồng ý. Nếu cô ở lại đây, có thể giám sát Thịnh Thừa Dương học hành, cũng là một điều tốt. Thịnh Thừa Dương đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng muốn giúp lại đôi chút.

Tiểu Hi Hi cứ như vậy bị rớt vào "Cạm bẫy" ôn nhu của Thịnh tiểu thiếu gia.

"Nếu cậu đã đồng ý, vậy về sau cứ ở lại nơi này. Thực ra nhà của tôi có rất nhiều phòng, nếu cậu không ở thì thật là lãng phí. Cậu đền ở, có thể làm cho nhiều phòng trở nên hữu dụng hơn, tôi rất biết ơn cậu đó."



Thịnh Thừa Dương ỷ vào Giản Hi tuổi còn nhỏ mà lừa dối. Dù sao chỉ cần đạt đến mục đích là được, giữ Giản Hi ở bên người, anh mới yên tâm.

"Cậu không cần cảm ơn tôi, đây là điều tôi nên làm."

Xem đi, tiểu Hi Hi đã mắc câu.

Thịnh Thừa Dương thực hiện được gian kế, cho nên rất hài lòng.

Giản Hi ăn sáng xong liền ra vườn sau xem thỏ con. Thỏ con còn có hẳn một căn phòng riêng. Khi Giản Hi bước vào nó còn đang nhấm nháp lá cây.

"Thạch Dừa rất thích chỗ này." Giản Hi vuốt ve đôi tai nó, "Ngay cả thỏ con cũng biết, ở chỗ của cậu còn thoải mái hơn so với chỗ của tôi."

"Thạch Dừa còn thông minh hơn cả cậu." Thịnh Thừa Dương ôn nhu nói. Hai người ngồi xuống nhìn thỏ con ăn.

"Y cậu là nói tôi ngốc đúng không?" Giản Hi nghe hiểu ẩn ý của Thịnh Thừa Dương.

"Không phải, Hi Hi thông minh nhất."

Nghe được lời khen Giản Hi vui vẻ hẳn lên. Thịnh Thừa Dương cùng Giản Hi chơi suốt một buổi sáng. Chờ Giản Hi ăn với ngủ trưa sau Thịnh Thừa Dương mới gọi Phùng thúc.

"Thiếu gia, có việc gì cần phân phó?" Phùng thúc đứng trước mặt Thịnh Thừa Dương cung kính hỏi.

"Phùng thúc, đứng làm gì, mau ngồi xuống đi."

Thịnh Thừa Dương tỏ ra rất nhiệt tình. Nhìn thấy Phùng Kỳ Sơn đã ngồi xuống, anh tự mình đứng dậy rót một chén trà đạt trước mặt Phùng Kỳ Sơn.

Phùng Kỳ Sơn đã làm quản gia ở Thịnh gia nhiều năm như vậy, sóng gió gì mà chưa trải qua. Tình huống này, khiến ông không khỏi cảm thấy hơi bất an.

Tiểu thiếu gia nghịch ngợm này, không biết lại đang có ý đồ gì, chắc chắn là có việc cần ông giúp.

"Phùng thúc, có chuyện này tôi muốn nhờ ông giúp một chút." Thịnh Thừa Dương nói.

Quả nhiên!

Đúng như ông đã dự đoán.

"Tiểu thiếu gia cứ nói, giúp đỡ cái gì chứ, chỉ cần lão già này có thể làm được, chắc chắn sẽ giúp thiếu gia giải quyết." Phùng thúc cười nói.

"Tôi cảm ơn Phùng thúc trước, coi như Phùng thúc đã đồng ý rồi." Thịnh Thừa Dương cười vẻ mặt đầy âm hiểm xảo trá.



Phùng Kỳ Sơn trong lòng " Lộp bộp", cảm thấy mọi chuyện đang đi theo hướng không ổn lắm!

Ông chỉ khách sáo một chút thôi, sao giờ lại có cảm giác bị gài bẫy vậy?

"Thiếu gia, có chuyện gì? Ngài cứ nói đi!" Phùng thúc run run hỏi, linh cảm xấu càng ngày càng mạnh.

"Phùng thúc và Lâm thẩm vẫn chưa có con, đúng không?" Thịnh Thừa Dương biết rõ cố hỏi, "Tôi tình cờ nghe ba mẹ tôi nhắc đến thôi."

"À... đúng vậy."

Phùng Kỳ Sơn nhất thời bị câu hỏi làm cho ngẩn người, lúng túng đáp. Sao lại nhắc đến chuyện ông không có con vào đây? Chăng lẽ tiếu thiếu gia tin mấy cái tin đôn vớ vấn kia, răng ông không được?

Cái này nên nói thế nào đây!

Phùng Kỳ Sơn cảm thấy trên trán mình bắt đầu rịn mồ hôi.

"Xem ra là tôi không nghe lầm." Thịnh Thừa Dương thầm tính toán trong lòng, "Phùng thúc cùng Lâm thẩm đã lớn tuổi, không có con cái đúng thật là một tiếc nuối. Vì vậy, tôi nghĩ tới nghĩ lui và tìm ra giải pháp tốt cho hai người. Dù sao thì suốt bao năm qua Phùng thúc và Lâm thẩm đã yêu thương và chăm sóc tôi rất nhiều, nên tôi cũng phải đền đáp lại." Thịnh Thừa Dương vừa nói vừa quan sát kỹ phản ứng của Phùng Kỳ Sơn.

"Ý của thiếu gia là?"

Phùng thúc bắt đầu tò mò. Theo như ý của Thịnh Thừa Dương bởi vì bọn họ không có con cái, nên thiếu gia muốn cho bọn họ một khoản tiền lớn để dưỡng lão?

Phùng thúc nghĩ, Thịnh Thừa Dương tuy rằng có đôi khi rất bá đạo, thái độ lạnh nhạt. Nhưng chung quy vẫn là một đứa trẻ hiếu thuận, hiểu chuyện. Ông mới hơn 50 tuổi, đứa nhỏ này đã bắt đầu quan tâm đến việc dưỡng lão của ông.

Đứa trẻ ngoan!

Đúng là đứa trẻ ngoan mà!

"Vậy tôi xin cảm ơn thiếu gia trước." Phùng thúc trong lòng rất vui vẻ. "Dựa theo ý của thiếu gia, tôi lão già này và

Lâm thấm, tất nhiên sẽ nghe theo lão gia, phu nhân và thiếu gia."

"Rất tốt, rất tốt." Thịnh Thừa Dương nghe được Phùng thúc đồng ý liền nói, "Vậy Phùng thúc, về việc ông cùng

Lâm thẩm nhận nuôi Hi Hi, chuyện này đã quyết định rồi!"

Thịnh Thừa Dương cười lớn, anh còn tưởng Phùng thúc sẽ không vui, không ngờ rằng lại đồng ý dễ dàng như vậy.

"Cái gì!" Phùng thúc đứng hình, "Cậu nói gì cơ?"

"Tôi nói ~~" Thịnh Thừa Dương sợ Phùng thúc nghe không rõ, nâng cao giọng nói, "Tôi muốn ông và Lâm thẩm nhận nuôi Giản Hi, trở thành người giám hộ của cô ấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.