Thịnh Thừa Dương ngồi ở giường bệnh suốt vài tiếng đồng hồ. Từng giọt nước thuốc truyền rất chậm, bác sĩ đã phải thay hai bình.
Sắp thấy thời gian đã đến nửa đêm, Phùng thúc đi qua, lại nhắc nhở tiểu thiếu gia nhà ông nghỉ ngơi.
“Phùng thúc, không cần phải lo cho tôi, mọi người đi khách sạn ngủ đi, hôm nay tôi sẽ ở đây chăm sóc cậu ấy. Tôi có thể tự lo được, nếu có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho mọi người.”
Thịnh Thừa Dương nói chuyện rất chín chắn, khiến Phùng thúc sửng sốt. Nhìn cậu bé trước mặt, còn rất trẻ, không ngờ tình cảm sâu sắc đến thế.
“Thiếu gia, ở tuổi này giấc ngủ là vô cùng quan trọng để phát triển thân thể. Thiếu gia nên đi cùng Tiểu Lý về khách sạn nghỉ ngơi, tôi ở lại chăm sóc cũng giống nhau thôi, thiếu gia cứ yên tâm.”
“Tôi không yên tâm.” Thịnh Thừa Dương ngắt lời Phùng thúc, “Tôi không yên tâm để cậu ấy ở bệnh viện một mình. Cậu ấy vốn dĩ đã rất nhát gan, bây giờ lại là ban đêm, tôi phải tự mình ở đây chăm sóc, lòng của tôi mới có thể an tâm.”
Phùng thúc tuy đã sớm biết Thịnh Thừa Dương từ nhỏ đã không giống người thường, khác xa những đứa trẻ cùng tuổi, tâm trí trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng giờ sự chín chắn của thiếu gia đã đạt đến mức độ này, ông vẫn không khỏi kinh ngạc.
“Vậy tôi sẽ ở lại với thiếu gia.”
Dù sao cũng là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Khai, Thịnh gia độc đinh. Nếu chẳng may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-chieu-theo-duoi-vo-yeu-cua-ba-tong/3648450/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.