Giản Hi chạy thẳng ra phía sau căn nhà, hướng về triền núi.
Lúc Thịnh Thừa Dương cầm dao muốn đánh lộn với Hồng Chinh. Thậm chí sự sợ hãi của cô đối với cậu bé kia còn lớn hơn cả nỗi sợ với người cậu lưu manh của cô.
Một kẻ nguy hiểm!
Tàn bạo, vô nhân tính!
Đó là những suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô bé.
Một kẻ cầm dao chém người, là kẻ nguy hiểm trong những kẻ nguy hiểm nhất.
Phía sau căn nhà là một cánh rừng lớn. Giản Hi cứ thế mà chạy, ngã bổ nhào vào trong núi. Vì sợ hãi và hoảng loạn, còn làm rơi một chiếc giày.
Đúng lúc này, trời đột nhiên tối sầm, mây đen cuồn cuộn kéo đến bao phủ. Chẳng mấy chốc cơn mưa lớn, ào ào trút xuống.
Thịnh Thừa Dương sốt ruột, quay đầu lại hét lớn về phía tài xế và Phùng thúc đứng cách đó mấy chục mét: “Mau tới đây, tìm Hi Hi trở về!”
Ba người họ men theo con đường nhỏ phía sau nhà chạy lên trên núi. Chạy được nửa đường, mưa to tầm tã như thác đổ, Phùng thúc đã chuẩn bị sẵn dù để che mưa cho thiếu gia. Thịnh Thừa Dương chạy phía trước, còn Phùng thúc như người cha già âm thầm cầm dù chạy theo sau.
“Đừng bung dù, nhanh lên, vào núi tìm người.”
Thịnh Thừa Dương nhìn hai cái người lớn chậm chạp càng thêm sốt ruột. Mưa lớn như vậy, lỡ như Hi Hi gặp chuyện bất chắc gì ở trong rừng thì làm sao?
Cũng may bây giờ vẫn là tháng sáu, cho dù bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-chieu-theo-duoi-vo-yeu-cua-ba-tong/3648449/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.