Thừa Dương bước vào căn phòng cũ nát, nơi mà Giản Hi đã từng sống. Đồ đạc của cô được xếp trong một thùng giấy lớn. Anh ngồi xuống đưa tay mở thùng ra, ngay lập tức nhìn thấy một chiếc notebook cũ kỹ, đã ngả màu vàng.
Ngày 15 tháng 1 năm 2012
Mình đã yêu!
Anh ấy hôn mình.
Anh ấy thuê cho mình một căn phòng, cuối cùng mình cũng có một ngôi nhà ấm áp và an toàn.
……
Ngày 20 tháng 10 năm 2012
Mỗi ngày anh ấy đều chờ mình ở cái góc đó, sáng nay thời tiết thật lạnh, anh ấy mặc áo khoác màu đen, đẹp trai đến mức mình không thể rời mắt được.
Ngày 15 tháng 12 năm 2013
Trời mưa suốt mấy ngày liền, anh Thừa Dương ra nước ngoài và bắt đầu công việc bận rộn. Mình đã gửi thật nhiều tin nhắn cho anh ấy, nhưng anh ấy không có thời gian để trả lời. Có lẽ mình phải đợi đến khi anh ấy hoàn toàn ổn định thì mới có thể nói chuyện với mình được. Mình có phải không nên gửi tin nhắn mỗi ngày quấy rầy anh?
……
Thịnh Thừa Dương tay khựng lại.
Tin nhắn ư?
Đúng rồi, chính là cái điện thoại mà trước khi anh ra nước ngoài đã bị anh vứt ở trong tủ quần áo.
Thịnh Thừa Dương đột ngột đứng lên, khép lại nhật ký, anh mới phát hiện, chính mình sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Anh mang theo tất cả những đồ vật mà Giản Hi để lại, người đàn ông đứng ở cửa cũng không dám cản anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-chieu-theo-duoi-vo-yeu-cua-ba-tong/3648446/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.