Thịnh Thừa Dương từ trong hồi ức tỉnh lại, cho đến khi anh giương mắt, mới nhận ra có ánh sáng nhạt từ cửa sổ chiếu vào.
Trời đã sáng.
Anh lại một đêm chưa ngủ.
Anh lấy điện thoại gọi điện cho Sở Viện.
“Sở Viện, cậu biết mộ của Giản Hi ở đâu không?” Anh hỏi.
“Hình như là đưa về quê ở nông an táng, lúc ấy vì cậu của cô ấy cảm thấy mộ ở thành phố quá đắt, không có tiền mua.” Sở Viện suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp nói, “Cậu tính đi thăm cô ấy sao?”
Anh đơn giản rửa mặt, thay một bộ quần áo, vội vàng ra khỏi cửa.
Anh liên tục lái xe hơn 6 giờ mới đến được quê của Giản Hi. Một đêm không ngủ, nhưng anh lại không cảm thấy mỏi mệt. Hỏi thăm những người xung quanh, cuối cùng anh cũng biết được địa chỉ mộ Giản Hi.
Đó là một sườn núi hoang vắng, Thịnh Thừa Dương từ xa đã thấy một gò đất nhỏ nhô lên, một tấm bia mộ đều không có, phần mộ nhỏ bé bị vùi lấp ở trong đám cỏ dại.
Trái tim Thịnh Thừa Dương, chưa bao giờ đau đớn như thế.
Cô gái mà anh đã dùng hết tâm huyết để che chở, giờ phút lại nằm lặng lẽ ở nơi núi hoang bị người ta vứt bỏ này, thậm chí còn không có nổi một tấm ảnh.
Bó hoa tươi mà anh mang đến, đặt giữa đám cỏ dại có vẻ dị thường không hợp nhau.
Đôi mắt Thịnh Thừa Dương bị gió thổi qua, nháy mắt đã đỏ lên.
“Lúc rời đi, anh đã rõ ràng dặn em phải bảo trọng mà...”
Giọng của Thịnh Thừa Dương khàn đặc, nghẹn ngào, thử thốt ra nhiều lần nhưng không thể phát ra nổi một chữ.
Sắc trời dần dần tối, gió núi càng thêm lạnh lẽo.
Thịnh Thừa Dương ở chỗ này suốt một buổi trưa.
“Lần sau anh sẽ lại đến thăm em.” Thịnh Thừa Dương tiếng gió gào thét, trịnh trọng mà cùng Giản Hi cáo biệt, “Lần sau sẽ không lâu đâu, thật mau, thật mau lại đến thăm em.”
Thịnh Thừa Dương về tới Nam thành, anh lang thang không có mục đích mà lái xe, cũng không ý thức được mình đang đi đâu. Đến khi xe dừng lại một lần nữa, anh mới biết mình đã đến con ngõ chật hẹp năm nào.
Anh cho rằng sẽ không bao giờ đến nơi này nữa, nhưng vận mệnh chú định, vẫn là đến.
Thịnh Thừa Dương xuống xe, một mình đi vào ngõ nhỏ. Mấy năm trôi qua, phần lớn người dân ở đây đã dọn đi, những căn nhà lầu càng thêm cũ nát. Thịnh Thừa Dương từ đầu ngõ đi đến cuối hẻm, mà không gặp được người qua đường nào.
Thẳng đến dừng lại trước cửa nhà Giản Hi, Thịnh Thừa Dương thế nhưng cùng cậu của Giản Hi chạm mặt.
“Là mày?” Người đàn ông kia nhìn Thịnh Thừa Dương, rõ ràng không tin nổi, ánh mắt đầy hung ác.
Thịnh Thừa Dương không muốn cùng người đàn ông này dây dưa, xoay người muốn đi. Kết quả vừa mới xoay người đi được hai bước, liền nghe thấy giọng nói đầy mỉa mai vang lên.
“Đem cháu gái tao bỏ rơi, sau đó sống được rất hạnh phúc nhỉ! Nhìn trông nhân mô cẩu dạng, mà bên trong chính là tên súc sinh. Chỉ có con ngốc như Giản Hi mới ở nhà chờ mày.”
Thân thể Thịnh Thừa Dương cứng đờ, bước chân lập tức khựng lại.
“Ông nói cái gì?”
Thịnh Thừa Dương xác định chính mình vừa rồi không nghe lầm, người đàn ông này nói Giản Hi ở trong nhà chờ anh.
“Tao nói mày chính là tên súc sinh, Giản Hi con ngốc đó, năm đó nó còn lo tao sẽ tìm mày đòi tiền. Nên đánh chết cũng không chịu nhận đang yêu đương với mày. Nói cái gì mà không có quan hệ với mày, tao chẳng lẽ còn không rõ sao? Còn không phải là sợ tao tìm mày gây phiền toái đòi tiền mày. Còn lừa gạt tao, uy hiếp tao, mọi chuyện đều nghĩ cho mày, kết quả thì sao còn không phải bị mày bỏ.”
Lời nói của người đàn ông giống như con dao đâm thẳng vào trái tim Thịnh Thừa Dương. Anh đột nhiên nhớ lại buổi tối kia, khi Giản Hi cứ lặp đi lặp lại một câu “Tôi cùng cậu ta không có quan hệ”. Khi đó trong lòng anh rất đau, hiện tại biết chân tướng, nỗi đau ấy lại như bị xé ra thêm lần nữa...
“Ông nói rõ ràng!”
Thịnh Thừa Dương đi qua nắm chặt lấy cổ áo của người đàn ông. Trước kia anh mười tám mười chín tuổi tuổi liền mười phần quyết đoán. Hiện tại anh, càng là khí thế cường đại, toàn thân đều lộ ra áp bách, khiến người đàn ông không dám cử động, vội vã nói.
“Tôi không muốn làm cái khác đâu! Ban đầu tôi chỉ là muốn lợi dụng quan hệ của anh với Giản Hi để đòi chút tiền thôi. Nó nói với tôi nó cùng anh một chút quan hệ cũng không có, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ không liên lạc nữa. Cho nên bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt anh, còn uy hiếp tôi rằng, nếu tôi dám đi tìm anh đòi tiền, nó sẽ chờ lúc tôi ngủ mà cầm dao đâm chết tôi.”
Nghe những lời này trái tim Thịnh Thừa Dương càng thêm đau đớn, cảm giác ân hận và tự trách cuộn trào trong lòng. Giản Hi đã phải chịu đựng biết bao, mà anh lại không hay biết gì.
Người đàn ông vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của Thịnh Thừa Dương, sợ anh tức giận liền cho chính mình một quyền.
“Tôi biết hai người khẳng định là là đang yêu đương, chỉ là sau này anh xuất ngoại, trực tiếp bỏ nó mà đi. Đến khi nó chết anh cũng không hỏi han nó một câu, tôi còn tưởng rằng người nghèo như chúng tôi chỉ biết coi trọng tiền bạc mà không xem trọng cảm tình. Không ngờ tới kẻ có tiền càng là lạnh nhạt vô tình.”
Thịnh Thừa Dương cuối cùng đã biết chân tướng, anh buông cổ áo người đàn ông ra. Giờ phút này toàn thân anh như rã rời, gần như không thể đứng vững, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Hóa ra năm đó anh nghĩ rằng việc chia tay sẽ tốt cho cả hai, giữ lại thể diện cho nhau. Nhưng kết quả anh lại là kẻ lén lút đào binh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]