Tôi đã đến một thế giới tràn ngập màu trắng. Đây là thế giới của tuyết sao? Không thấy lạnh, không thấy đau, không cảm giác được gì hết. Đây là cõi hư vô ư? Tôi chớp chớp mắt, cố nhìn thử xung quanh lần nữa. Một cănphòng màu trắng. Bàn tay tôi trống không, chẳng có gì trong đó cả. LụcBảo đâu rồi, tại sao anh không có ở bên cạnh tôi? Kể cả sau khi chết,chúng tôi cũng không được ở gần nhau sao? 
Có ai đó xuất hiện trước mắt tôi. Ánh sáng cứ chớp qua chớp lại, mắt tôi láo liên nhìn theo ánh sáng chớp tắt đó. 
- Cô Lục Bình, xin hãy nhìn vào tôi này? – Giọng nói trầm ấm khiến tôi chú ý. 
- Tôi đang ở đâu đây? – Tôi mấp máy môi. Thấy khó khăn như thể toàn bộ cơ thể đã đóng băng thành đá hết rồi. 
- Cô đang ở bệnh viện. Cô bị ngã trên núi, đã hôn mê ba năm rồi. Vừarồi, chúng tôi đã liên lạc với người nhà của cô. Họ sẽ tới ngay. – Người bác sĩ vui vẻ thông báo.Thói đời nó chán thế đấy! Nếu ôngtrời đã muốn trêu đùa bạn, thì dù bạn muốn chết cũng không thể chết. Tôi chua chát cười, cũng chẳng còn hơi sức để mà khóc được nữa. 
Tiếp theo đó là cuộc gặp gỡ người nhà đầy lộn xộn. Chị Hồ Điệp xuất hiện cùng ông xã và một đứa bé con. Chà, cũng đã ba năm rồi đấy, đủ để chịcùng tay cảnh sát kia xây dựng một gia đình hạnh phúc. Trong khi tôi hôn mê thì đã được đưa về Tiêu Thương để điều trị. Bởi vì bệnh viện ở đâytốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539621/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.