Tôi đã kiệt sức ngất xỉu không biết bao lâu. Khi tỉnh lại thì nước mắt lạitiếp tục chảy ra. Còn điều gì đau đớn hơn việc phát hiện ra bản thân đãyêu chính anh trai của mình. Quý Dương vẫn ở bên cạnh tôi, chăm sóc chotôi vô cùng ân cần và diụ dàng.
- Bây giờ là lúc nào rồi? – Tôi hỏi bằng cái giọng khản đặc sau khi khóc.
- Chiều tối rồi. – Cậu ta trả lời.
- Anh ấy đang đợi tôi ở nhà.Quý Dương chồm tới ôm thật chặt tôi vào lòng.
- Đừng đi!Tôi chỉ còn biết tựa vào vai Quý Dương tiếp tục khóc.
Chờ đợi suốt cả đêm, cuối cùng cũng chờ đến lúc trời sáng. Lục Bảo quảnhiên chạy tới tìm người. Ngay lập tức anh bị đám hộ vệ của quán ngăncản lại. Chính vì vậy đã xảy ra xô xát ở bên ngoài. Nghe tiếng huyên náo trước cửa, lòng tôi lại thêm đau đớn. Anh cứ liên tục gào thét tên tôi, rồi sau đó tắt liệm bởi đòn roi.
- Để tôi ra ngoài. Quý Dương quẹt đi dòng nướcmắt đã đầm đìa trên mặt tôi. Cậu ta đứng dậy và đi ra ngoài. Không cầnnghĩ, cũng biết cậu ta sẽ nói ra những lời tàn nhẫn gì. Rằng anh quánghèo nên đừng mơ tưởng gì đến tôi nữa. Rằng tôi đã chịu để cho cậu chủtiệm gạo chuộc thân và sẽ trở thành người của cậu ta.
Tôi cứ nghĩ rằng nước mắt mình sẽ cứ chảy mãi. Nhưng rồi cũng có lúc nócạn khô và tôi không thể khóc được nữa. Tôi không biết Quý Dương đã dùng cách gì để ép cha mẹ mình, nhưng cũng đến ngày tôi được rước về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539620/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.