Buổi ăn tối có đầy đủ các thành viên như đêm trước đó. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận sự thay đổi thái độ của những người tham dự. Triệu gia béo ụcịch nhăn tít trán đăm chiêu, các vị khách của ông ta thì trên mặt tỏ vẻkhông hài lòng rõ rệt. Chắc chắn công việc làm ăn, hợp tác của bọn họgặp vấn đề gì rồi. Không ai nói với nhau tiếng nào, kể cả Hồ Điệp và tôi cũng cảm thấy không cách nào mở miệng được.
Bejamin không thèm liếc nhìn tôi cái nào, có lẽ cảm thấy một món đồ đãxài rồi không xứng để anh ta để ý đến. Đó là cảm xúc cá nhân của anh ta, tôi mới là người không thèm để ý. Không phải chú tâm để cố gắng làm hài lòng khách, tôi có thời gian suy nghĩ vẫn vơ hơn. Nghĩ về đêm hôm trước đó, nghĩ về Bejamin bị tôi lột hết quần áo ... một luồng khí nóng bỗngbốc lên đầu, khiến tôi như một cái ấm nước bị sôi quá lửa. Tôi lấy haitay vỗ nhẹ mặt mình, cảm thấy hai gò má nóng bừng. Đối với tôi, nhữngngười ngoại quốc đã không còn ‘ai cũng giống nhau’ nữa. Bejamin đặc biệt hơn cả, dĩ nhiên là ngoại hình của anh ta vượt trội hơn mấy lão già kia là cái chắc. Ôi, tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì đây.
Trong bữa ăn mọi người có dùng thêm một chút rượu, có lẽ điều này khiếntâm trạng họ thoải mái hơn chăng. Sau bữa ăn họ đi vào phòng hút thuốc,và bắt đầu trò chuyện rôm rả trở lại. Phòng hút thuốc là giới hạn củacánh đàn ông, phụ nữ chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539589/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.