Tôi và chị Hồ Điệp được giữ lại biệt thự của Triệu gia. Để phục vụ đoànkhách cho tốt, chúng tôi sẽ cùng khách ăn ngủ không rời. Hồ Điệp đã thìthầm vào tai tôi rằng thu nhập vụ này rất khá, chỉ một tuần lễ mà kiếmđược tận hai ngàn đồng. Nghe đến số tiền đó thì tôi rất phấn chấn, bâygiờ thì tôi đã sẵn sàng để cho ông chủ muốn làm gì thì làm rồi.
Chúng tôi cùng nhau ăn tối trong một căn phòng rất lớn, đèn đuốc sángtrưng và rất nhiều người phục vụ. Lần đầu tiên tôi nếm trải cảm giác ăn ở nhà giàu là như thế nào. Dù đã được học tập rất nhiều lễ nghi ở Hoa Mãn Lâu, nhưng ăn một bữa tối kiểu tây vẫn khiến tôi lạ lẫm và bối rối.Không có chén đũa mà có rất nhiều muỗng dĩa chẳng biết để làm gì. Dườngnhư mỗi thứ đều dành riêng cho một món ăn khác nhau. Nhà giàu rõ bày vẽ, tại sao cứ phải phức tạp mọi thứ lên như thế.
Không khí của bữa ăn khá vui vẻ vì có sự xuất hiện của hai cô gái. Ngoại trừ một chỗ trống của công tử con Triệu gia, thì những vị trí còn lạiđều đã đầy người. Triệu phu nhân đã mất, các vị khách cũng không ai mang theo phu nhân. Tất cả khách ăn tối đều là đàn ông thuộc hai bên côngty. Không có chúng tôi khuấy động bầu không khí, đám đàn ông ở chung một chỗ chẳng phải kỳ dị lắm sao.
Tôi nhìn Triệu gia mập mạp cùng bộ ria mép đã lốm đốm bạc, đoán rằng con ông ta cũng là một gã mập với cái bụng thùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539587/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.