Năm mười sáu tuổi, tôi đã tiếp nhận học tập để trở thành một Mai Tử. Ngườihướng dẫn Hồ Điệp của tôi cũng chỉ là Mai Tử. Hồ Điệp vẫn còn đang miệtmài đi tìm vị đại gia cho mình, thế nhưng thời gian lại không ủng hộchị. Cho đến nay, ngoài anh bảo vệ ở quận hai, bây giờ đã lập gia đình,thì chỉ còn gã cảnh sát lùn là những khách hàng trung thành còn lại củaHồ Điệp. Tuy kỹ hạng của chị không tăng; nhưng trong quán, Hồ Điệp gầnnhư là phó soái quản lý hết mọi chuyện thay cho mama đã già.
Gã cảnh sát lùn không biết từ lúc nào đã coi phòng hồ Điệp như là nhàcủa mình. Nhờ có sự bảo hộ của gã, quán Hoa Mãn Lâu có thể yên ổn làmăn. Nhưng chị Hồ Điệp rất sòng phẳng, Hồ Điệp dùng thân xác của mình đểtrả phí bảo kê cho gã. Gã khinh thường chị, coi chị như một con điếm rẻtiền; nhưng mỗi đêm lại chạy tới ôm chị ngủ. Có một lần khách đánh HồĐiệp bầm cả mắt, gã cảnh sát xách súng đi tìm tên kia dạy dỗ. Trong thời buổi loạn thế, lớn nhất là tiền, thứ hai là quyền thế. Tuy gã cảnh sátkhông gọi là có nhiều tiền, nhưng ở đồi Thiên Đường này gã coi như cóquyền thế.
Tôi không thể hiểu nổi những mối quan hệ phức tạp cuả Hồ Điệp. Người bảo vệ kia từng cầu hôn Hồ Điệp. Chị từ chối. Người kia lấy vợ sinh con.Nhưng mỗi tháng anh ta vẫn tìm đến Hồ Điệp như một người chồng làm ăn xa nhà, đưa cho chị một số tiền để có thể ‘trang trải cuộc sống’. Gã cảnhsát thô bạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539585/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.