Sống, đó là một nhiệm vụ đau khổ cho người bị bỏ lại. Tôi không có nhà, cănnhà trọ mà tôi từng ở mấy ngày qua đã bị cảnh sát phong toả. Mẹ tôi,người bán thuốc phiện bị bắt đêm hôm trước, không hiểu sao đã bị chếttrong tù. Em trai tôi, đứa bé chín tuổi mà tôi đã vuột tay trên dòngsông hung hãn, biến mất không vết tích gì trên đời này. Mất hết, mất hết tất cả rồi. Thậm chí tôi không còn sức để mà khóc lóc.
Chị Hồ Điệp, người đã cứu sống tôi từ bờ sông về nhà, giáng cho tôi một bạt tay đau điếng.
- Này, chị đã cứu em một mạng đấy, từ bây giờ hãy sống mà trả nợ cho chị đi.
- ... – Tôi thậm chí không nói ra hơi.
- Trả đến bao giờ hả? Trả đến khi nào chị đồng ý thì thôi.Và tôi không được chết cho đến khi nào trả hết nợ cho chị. Tôi là BáchHợp, một bông hoa mới trong Hoa Mãn Lâu. Tôi là tỳ nữ học việc của LanHồ Điệp.
^_^
Mẹ tôi đã bị giết, chính chị Hồ Điệp đã nói vậy. Trong khi tôi vẫn chưakhỏi hẳn sau cơn bệnh nặng, chị Hồ Điệp đã giúp tôi nghe ngóng tin tứckhắp nơi. Chỉ vì hành động đó mà có cảnh sát tới chỗ của chị điều tra.Đó là gã cảnh sát thấp lùn đã truy đuổi chị em tôi trên bờ sông ngày đó. Tôi sợ hãi trốn ngoài ban công trước khi gã cảnh sát lao vào phòng chịHồ Điệp. Gã nói cần phải được trả phí cực nhọc khi điều tra vụ án. ChịHồ Điệp vì muốn yên chuyện nên không phản kháng. Cần phải biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539584/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.