Trước khi hôn lên, Ngu Cốc Thu hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào, linh hồn cô như bị trực giác ép ra khỏi cơ thể, rồi bay lơ lửng trên không, vặn vẹo thành một bức tranh đang gào thét: Mày sao có thể! Mày xong rồi! Nhất định mày sẽ bị đẩy ra trong cơn giận dữ và xấu hổ! Khó khăn lắm linh hồn mới quay về chỗ cũ, lá gan của cô lập tức xẹp xuống, hoảng hốt buông tay, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Thang Tuấn Niên, vội vàng đẩy anh ra trước. Ngu Cốc Thu chạy ra ngoài được vài bước, chợt nhận ra mình vừa bỏ mặc Thang Tuấn Niên trong góc. Anh giống như bị điểm huyệt, ngẩn người đứng tại chỗ, hai tay quờ quạng trong không trung, chỉ chạm vào một khoảng không, cuối cùng lại đưa lên mắt mình, dáng vẻ ấy quả thật có chút buồn cười. Ngu Cốc Thu không nhịn được bật cười, rồi lại quay trở lại. Cô giả vờ bình tĩnh thử thăm dò: “Còn muốn nhảy nữa không?” Thang Tuấn Niên mím môi, gương mặt dưới ánh đèn thoáng ửng đỏ, nhưng giọng điệu vẫn coi như bình tĩnh: “Tại sao lại không?” Ngu Cốc Thu lặng lẽ thở phào. Cô lại đặt tay lên vai anh, nhưng anh không dám chạm vào eo cô, chỉ giấu tay ra sau lưng. Ngu Cốc Thu lại muốn bật cười: “…Anh như vậy thì làm sao nhảy được chứ.” Anh làm ra vẻ rất khó xử. Ngu Cốc Thu trêu chọc: “Hay là chúng ta đổi lại, em ôm eo anh, anh đặt tay lên vai em?” Thang Tuấn Niên như vừa uống rượu, trán lấm tấm mồ hôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034318/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.