“Chị à, Ngày mai là được gặp chị rồi. Xa nhau từng ấy năm, bỗng dưng thấy chẳng thật chút nào. Nằm trên giường trở mình mãi vẫn không ngủ được, nên dứt khoát ngồi dậy viết cho chị lá thư này. Nếu mai khi gặp, em chẳng nói được câu nào dễ nghe, thì ít nhất chị đọc thư này rồi có thể tha cho em vì sự lúng túng ấy nhé. Tiểu Niên vốn không định đi cùng. Gần đây hai mẹ con đang chiến tranh lạnh, vì bị nó phát hiện ra em vẫn còn liên lạc với chồng cũ. Em đã giải thích là vì anh ta bị bệnh, em chỉ muốn nói lời xin lỗi. Người sắp chết rồi, nói ra điều gì cũng thiện ý cả, lòng em mềm xuống nên mới nhắn. Nhưng Tiểu Niên lại lạnh nhạt nói rằng: em sớm đã xem anh ta như người chết rồi. Tâm trạng em rối lắm, cũng hiểu rằng nó nói thế là vì đứng về phía em, nó xưa nay vẫn vậy. Hồi còn nhỏ, nó hay đau ốm, em nghiêm khắc kiểm soát việc ăn uống của nó. Trẻ con đều ham ăn vặt, nó cũng vậy, có lúc mè nheo không chịu ăn, em trừng mắt một cái là ngoan ngay. Lần đó, chồng cũ nói muốn gặp Tiểu Niên. Em dẫn nó đi, ai ngờ anh ta lại chọn một tiệm pizza, còn bảo trẻ con đều thích món đó. Em vừa giận vừa tủi thân. Những năm qua anh ta đã làm được gì? Vậy mà nay lại muốn đóng vai người cha hiền lành. Em thì hóa thành người mẹ vô tình trong miệng anh ta. Nếu khi ấy em dắt Tiểu Niên quay lưng bỏ đi, cắt đứt cơ hội cha con gặp mặt, chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034312/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.