Ngày hôm sau, Ngu Cốc Thu trực ca đêm. Sau nguyên một ngày không gặp, khi trông thấy Dung Chi Lan lần nữa, bà đã hoàn toàn quên chuyện nhận nhầm người hôm trước. Trong lúc giúp bà rửa mặt buổi tối, bà đổi cách xưng hô, gọi cô là “Tiểu Cốc”, giọng điệu thân mật vô cùng.
Cách gọi thân thiết ấy khiến Ngu Cốc Thu cảm thấy lạnh người, lại càng nhớ vòng tay ôm tối qua.
Cô nghĩ Thang Tuấn Niên thật sự là người có tính tình quá tốt. Cô giống như một vị khách vô lại, nói muốn được ôm, còn nói phải ôm lâu một chút, giọng điệu thì thản nhiên như đang nói: “Cho tôi một ly trà sữa, ly lớn.”
Cô đem cái ôm ra mà đo đếm như thể có cỡ nhỏ, vừa, lớn, còn anh thì giống nhân viên bán hàng, cứ thế mà đưa cho cô.
Giờ nhớ lại, dũng khí khi ấy thật khiến người ta nóng bừng hai má.
Ngu Cốc Thu lắc mạnh đầu, tự nhủ không được để tâm trí lang thang trong giờ làm!
Khi đi đến căn phòng kế bên, tim cô chợt thắt lại, trong phòng lại chẳng có ai cả.
Phòng kế nữa cũng không có người. Cô mở thêm bốn, năm phòng khác, thì có đến ba phòng đều trống không.
Thấy mọi người đều không ở đó, Ngu Cốc Thu ngược lại bình tĩnh hơn. Cô lập tức chạy đến phòng sinh hoạt chung, quả nhiên, mọi người đang tụ tập ở đó, nhóm các cụ đang tập luyện tiết mục hợp xướng cho buổi biểu diễn.
Khi cô đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nghe đến đoạn cuối của bài hát — không ngờ lại là “Trăng tròn lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034307/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.