Tuyết sơn
Thình lình có quyết định như vậy khiến mọi người hơi
chút kinh ngạc, thời gian yên bình ngắn ngủi ở Thần cung giống như là sự tĩnh lặng
trước khi một cơn bão kéo đến, kế tiếp cũng không biết phải đối mặt với cái gì,
vậy mà lúc này Vương gia phải rời đi…
Trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng bất an,
Ngân Dực tiến lên một bước muốn mở miệng, lại bị một cánh tay ngăn trở.
“Không nên ngăn cản” Phong Dực đè thấp giọng, trầm ổn
mà kiên nghị, “Chúng ta ngăn không được ngài đâu.”
Cho tới bây giờ chưa từng có cái gì có thể thay đổi
được quyết định của ngài, Phong Dực nhìn bóng người đang từ từ đi vào nội điện
kia, biết ngài vẫn như trước, không thể bỏ quên được tin tức quân đội cùng bách
tính ở đây mới bị phong tỏa, mà ở mấy ngày ngắn ngủi này, bất luận phát sinh
chuyện gì, bọn họ đều phải thay ngài chống đỡ Khải Lăng thành vài ngày!
Trong đại điện yên tĩnh có chút quỷ dị, Phong Dực chậm
rãi đi tới trước mặt Uất Trì Tuyết, ngay trước ánh mắt có chút nghi hoặc của mọi
người, cầm thanh kiếm u lam trong tay đặt trên cổ của nàng ta, giọng nói băng
lãnh mà thản nhiên: “Công chúa nếu thông minh thì mấy ngày ở đây nên quản chặt
mồm miệng, bằng không… Chớ trách sao chúng ta không khách khí!”
*************
Xe ngựa băng băng trên mặt đường, chỉ phát ra âm
thanh kẽo kẹt rất nhỏ.
Sự yên tĩnh từ bốn phía phảng phất tràn vào trong khung xe, không khí lạnh lẽo, nhưng quanh người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537206/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.