Bên tai, tiếng gió vẫn tiếp thục gào thét.
Thân thể Lạc Cơ Nhi khẽ run, suýt nữa không thể đứng
vững nổi, trên lưng nàng bị một cánh tay mạnh mẽ thiết tha ôm lấy, ôm vào trong
ngực.
Hơi thở gấp gáp nóng bỏng, mang theo trong đó đầy nỗi
xót xa đã bao lâu bị kiềm nén, nàng cảm nhận rõ ràng nỗi đau thương đến khắc cốt
ghi tâm của hắn, trong đầu hiện lên cảnh tượng gió tanh mưa máu, khi nàng đang
ai oán bi phẫn, khi nàng đang phải chịu đựng thương tích, cũng lúc đó hắn đang
trên sa trường đẫm máu chém giết, nàng muốn vì hắn bảo vệ cho được cốt nhục của
hai người, còn hắn, điều mà hắn muốn bảo vệ, chính là một nửa giang sơn này
đây!
Trong trí nhớ hiện lên hình ảnh thiếu niên rạng rỡ
chói mắt kia, sẽ là nỗi bi thương đau khổ vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng hắn …
Thật lâu sau, hắn chậm rãi rời khỏi đôi môi mềm mại
của nàng, cố nén nỗi đau trong lòng đang cuồn cuộn sôi trào, thấp giọng, khàn
khàn nói: “ Hận ta sao?”
… Hận sao?
Đã nằm sâu trong lòng hắn, khắp người bị hơi thở đau
thương mà nóng như lửa kia vây lấy, Lạc Cơ Nhi ngước mắt nhìn, nhìn thật
lâu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nàng muốn mở lời nói, nhưng đôi môi run rẩy
không phát ra tiếng, nỗi uất ức đang mãnh liệt cuộn trào trong lòng, nước
mắt vờn mi, những giọt lệ nóng hổi trong nháy mắt cứ tuôn trào.
Uất ức sao… Từ khi nhìn thấy bao nhiêu khổ sở mà hắn phải chịu đựng, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537204/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.