Bên trong tẩm cung sáng ánh đèn.
Chiếc khăn đỏ tươi nổi lên trên mặt nước, những tơ đỏ
nhè nhẹ trôi bồng bềnh nhìn mà phát hoảng.
Một thân hình mềm mại trắng như tuyết nằm lọt hẳn
trên giường, bị đế vương kia ép chặt vào trong ngực, cẩm bào bị xé rách, lộ ra
màu trắng của xương bả vai, nhìn sơ cũng có thể thấy vết máu có phần dễ sợ kia
trên mặt vết thương, nàng đau nhức đến run rẩy, thân thể bị ép chặt trong ngực,
chỉ sợ nàng khẽ cử động sẽ làm vết thương thêm sâu.
“Ngoan, không nên cử động…” Một tay ôm trọn cả người
nàng, Mặc Húc cúi người, khẽ hôn lên những sợi tóc thấm ướt mồ hôi của nàng.
Hắn như mê luyến dáng vẻ đang thụ thương của nàng, yếu
đuối mỏng manh dường như không chịu nổi, không thể động đậy chỉ có thể cuộn
mình trong lòng hắn, cũng không còn hơi sức mà phản kháng hắn, thậm chí là….hận
hắn.
Lạc Cơ Nhi hớp một ngụm không khí, cảm giác nóng rực
bên dưới bàn tay, nàng khó khăn cúi đầu xem xét, chỉ thấy bên dưới cánh tay trắng
như tuyết quần áo đã bị cởi bỏ, lộ một mảng lớn da thịt nõn nà bị bóc trần trước
mắt hắn, nàng vô thức mà dãy dụa “Không được….”
Thấy sườn mặt nàng, Mặc Húc không chút nghĩ ngợi cúi
người phủ lên môi dưới nàng, nhẹ nhàng cắn.
Một tiếng buồn bực từ môi tràn ra, Lạc Cơ Nhi lòng
nóng như lửa đốt, muốn chạy trốn khỏi mùi hươngnam tính xa lạ này, nhưng đột
nhiên cảm giác vết thương lại đau xót.
“Ô…” Âm thanh run rẩy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537185/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.