Một đêm gió lạnh.
Cánh hoa nhất địa điêu tàn, trong không khí hương ngọc
lan càng thêm nồng đậm, thanh tịnh và đẹp đẽ lộ ra vài phần lãnh ý, thấm vào quần
áo, hương khí lượn lờ.
Dựa vào gốc cây nghiêng nghiêng, Lạc Cơ Nhi cảm giác
một luồng mát lạnh nhè nhẹ, tay chân đều ủ rũ, ngay cả giơ tay cầm tấm thảm lên
cũng không có chút sức lực. Đột nhiên một đôi tay dịu dàng với đến, nhẹ nhàng cầm
tấm thảm, khẽ giọng gọi: “Cô nương…”
Hai hàng mi khẽ rung rung, chậm rãi mở ra, Lạc Cơ
Nhi ngẩng đầu lên nhìn Tư Lan, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Yếu ớt cười nhẹ một cái, Tư Lan cũng phát hiện nàng
gần đây rất thích ngủ, thân thể nhỏ bé nằm trong tuyết nhung không chút động đậy,
như con mèo con trắng, xinh đẹp mềm mại đến mức khiến cho người ta nhịn không
được mà gần gũi, lại vừa không đành lòng quấy nhiễu nàng. Cũng từ sau lần đó,
các nàng bị buộc sửa lại cách xưng hô, chỉ gọi nàng là “Cô nương”.
“Cô nương, tối nay hoàng cung có tiệc, hôm nay hoàng
thượng phái người tới dặn dò, bảo cô nương buổi tối cũng đi cùng…” Tư Lan dè dặt
nói.
Ngực như bị vật gì đó đâm đau nhói, Lạc Cơ Nhi mở mắt,
có phần tỉnh táo.
Từ sự kiện lần trước kia phát sinh, đã hơn một tháng
rồi.
Trong cung ngoài cung âm mưu kia cũng chưa có chút mảy may động tĩnh gì, duy nhất chỉ có một chuyện lớn, đó là Uyển Phi bị thất sủng, khuyết trống hậu vị, tất cả các phi tần trong cung thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537183/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.