“Ngươi không phải là cũng
không thay đổi sao? Vẫn là dáng vẻ làm loạn thiên hạ đó…” Phong Dực từ trước đến
nay vốn lạnh lùng, thờ ơ nói, khẩu khí có chút gì đó mang ý châm chọc.
“Nếu ta không làm ầm ĩ lên
như thế, chỉ sợ ngươi đã sớm quên ta từ lâu!” Nam nhân kia khẽ nhướng mày, chỗ
cổ tay mơ hồ lộ ra một vệt ánh sáng màu bạc, “Nói xem, tên của ta là gì?”
Phong Dực ngắm nhìn phong cảnh
phía xa xa, ruổi ngựa vượt lên phía trước xe : “Không có ấn tượng gì , ta
đã quên.”
“Ngươi…” Nam tử nghiến răng
nghiến lợi, kéo tay áo, để lộ ra một đoạn chỉ màu bạc buộc sát cổ tay, hướng về
hắn mà nói, “Ta là Ngân Dực! Chết tiệt, tốt nhất là lần sau hãy nhớ cho kỹ! !”
Phong Dực đang đi phía trước
không nói lời nào, hắn thích thú cảm nhận luồng gió mát mơn man trên mặt, khóe
môi chậm rãi nở nụ cười.
Cả ngày không mộng
Lúc này trong cung đã là nửa đêm, ở Lạc Tiểu Trúc đèn đuốc vẫn sáng trưng, vị công công vẫn theo hầu nàng dẫn nàng vào trong, sắp xếp cho mọi người hầu hạ bên dưới, rồi nịnh nọt mời nàng đi nghỉ ngơi. Một tòa trúc lâu nho nhỏ, phía trên có ba chữ lớn do hoàng thượng đích thân ngự bút: “Quy Lạc Uyển”, phòng bên trong , bao nhiêu cung nữ xinh như hoa đang đứng hầu, khắp nơi bày biện tinh xảo khiến nàng hoa cả mắt, dù nàng đã mệt mõi rã rời, không còn đủ sức chối từ, nhưng tại nơi xa lạ này, ngửi thấy mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537180/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.