Đón nhận ánh mắt trong trẻo nhưng thật lạnh lùng sắc
nhọn, Uất Trì Tuyết ngước mắt khẩn cầu, “Ta biết là ngươi vô tội, thế nhưng… thế
nhưng ta không có cách nào khác, ngươi nếu là hận, hãy hận ta là đủ rồi, không
cần trách tội ca ca ta, huynh ấy là thủ lĩnh, huynh ấy cũng là bất đắc dĩ, phải
vì đại cục của Hồ Duệ tộc mà suy nghĩ…”
Mặc Uyên không nói được lời nào, chỉ buông ánh mắt
chán nản nhìn nữ nhân trước mặt đang ra sức biện giải, đôi môi sắc sảo thoáng
hiện một nét cười, ánh mắt tuấn mỹ của hắn dời đi, dường như mệt mỏi, chậm rãi
nhắm lại, không muốn nghe thêm nữa.
Không thể ngờ tới là hắn lại phản ứng như vậy khi
nghe nàng giải thích, sao hắn lại chỉ mỉm cười như gió, sao hết lần này đến lần
khác, hắn đều cứ thản nhiên như vậy, tất cả chỉ làm lòng nàng thêm thau khổ! !
Nàng hận mình không có thiên đao vạn quả, để lột trần cái vẻ ẩn nhẫn thâm sâu
như biển kia của hắn, nét mặt kia mang theo một vẻ tuấn mỹ mà cũng quá u buồn!
Chịu đựng cơn đau nơi bụng dưới, Uất Trì Tuyết chậm
rãi bò qua, cẩn thận dè dặt tiến tới bên người hắn, lúc này nàng mới chợt nhận
ra, trên ngực áo mở rộng của hắn lộ ra lớp băng trắng toát, đôi môi tái nhợt
đang gắt gao mím chặt, ngón tay thon dài trắng bệch, cánh tay nhàn nhã
đang đặt trên gối….
Uất Trì Tuyết thấy chấn động mạnh, thì ra đó là một vết thương trên ngực…Hèn chi mà sắc mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537179/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.