Chương trước
Chương sau
Một nụ cười nhạt thê lương tràn ra nơi khóe miệng, Uất Trì Tuyết nhìn nam tử tuấn lãng như thần đang đứng bên cạnh mình kia, nhàn nhạt mở miệng: “Thế nào, sao không gọi nàng cùng trở lại đây?”
Mọi người đều sửng sốt.
Mặc Uyên mím chặt môi đến trắng bệch , trong đôi mắt thâm trâm hiện lên một ánh nhìn bi thương, không dễ dàng nhận ra được
Vị thiếu niên ngồi ở bên cạnh, sắc mặt vừa rồi còn vui đùa ầm ĩ cũng đã từ từ chuyển sang tái nhợt, nhớ đến người con gái kia vẫn còn bị giam trong Yến viên.
Mãi sau cũng không thấy ai mở miệng nói, Uất Trì Tuyết đang ngồi trên ghế, sắc mặt lãnh đạm cũng chuyển mình chậm rãi bước đến cửa, nàng dừng lại, xoay lưng đối mặt với mọi người.
“Vương gia không định cho thiếp một lời giải thích hay sao?” Một nữ tử quật cường ngạo nghễ, khi bỏ đi tôn nghiêm của chính mình, giờ chỉ còn là một cô gái đơn độc chìm trong đau buồn cùng thê lương, “Hay đêm qua Vương gia vui thú triền miên quá mức nên đã quên kia là ngày đại hôn của chúng ta ?”
Giờ đây, trong ánh mắt sâu kín, Uất Trì Tuyết cương quyết xé rách vết thương trong lòng, phơi bày trước mọi người.
Ngày đại hôn hôm đó, bị hạ mị dược, rồi lại bị đánh bất tỉnh, đưa ra khỏi hỉ phòng, bị bỏ lại trong môt sương phòng rét lạnh ẩm ướt suốt một đêm! Bị đám binh sĩ Hồ Duệ say khướt nhìn vào hỉ vòng, căn bản không ai hiểu nổi sao nàng lại có thể vượt qua buổi tối đó!
Trong lòng dù căm hận nhưng không thể thay đổi được sự thật: nàng đã xuất giá, mà trượng phu trước mặt nàng thật câu hồn nhiếp ảnh, tuấn dật mê người, nhưng trong lòng y, lại lạnh lẽo như băng, ngoại trừ nữ tử kia, hắn cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho nàng!
“Làm loạn đủ chưa?” Mặc Uyên đứng dậy, đôi mày tuấn lãng khẽ nhíu lại, nhìn nữ tử đang không khống chế nổi bản thân trước mắt, thản nhiên hỏi.
 “A…Làm loạn?” Uất Trì Tuyết cười lạnh một tiếng, sắc mặt thêm tái nhợt, “Mặc Uyên, là ta náo loạn sao? ! Ta gả cho ngươi đến đây là làm cái gì? Mặc cho các ngươi khi dễ, ức hiếp sao?! Ngươi chớ quên ta mới chính là Vương Phi , cho dù ngưoi sẽ sủng hạnh nàng , cũng danh bất chính ngôn bất thuận , nàng cũng chỉ có thể làm một tiểu nô , nhiều lắm là một thị thiếp ti tiện”
“Câm miệng!”Một tiếng gầm cố nén theo môi tràn ra
Câu nói kia vừa thốt ra khiến bao thận trọng vững vàng từ trước đến giờ của hắn trong nháy mắt không sụp đổ , đôi mắt  sâu thẳm tĩnh mịch như muốn nhuốm lửa, hắn lớn tiếng lạnh lùng ngắt lời nàng.
Uất Trì Tuyết đã tức giận đến mức hai mắt nóng đỏ, dù sao nàng cũng là một công chúa cậy sủng mà kiêu, giờ này khắc này phải đất khách tha hương không có đến một người thân bên cạnh, ấm ức  đến mức nước mắt chỉ chực trào ra trong hốc mắt mà không dám rơi xuống.
Hít thở sâu để hô hấp bình phục lại, Mặc Uyên trong nháy mắt dần dần khôi phục lại vẻ tuấn nhã cùng lãnh đạm, chậm rãi đi tới trước mặt Uất Trì Tuyết nhìn nàng đang bởi vì cố nén lệ mà cắn chặt môi dưới , thản nhiên mở lời :
“Đã là quan hệ thông gia, xin công chúa hiểu rõ lợi và hại liên quan hệ trọng trong đó, công chúa cũng là mang theo sứ mệnh mà đến, ngươi muốn danh hiệu Vương Phi, ta cho ngươi , công chúa còn muốn cái gì khác nữa ?” Nói đến đây, hắn mỉm cười thản nhiên “Đừng nói  với ta, công chúa là  bởi vì coi trọng ta mới cam tâm tình nguyện gả sang đây đó chứ…”
Trong lòng một lần nữa chấn động, đôi mắt Uất Trì Tuyết  thảng thốt ngỡ ngàng nhìn sâu vào mắt hắn, “Ngươi…”
Rối loạn, bao nhiêu ngụy trang lâu nay, toàn bộ đều rối loạn…
Đáng chết, nàng rõ ràng là mang theo nhiệm vụ tới không phải sao? Trước đây ca ca cùng nàng thương thảo chuyện này , nàng cũng rõ ràng là vì ca ca mới ưng thuận cuộc hôn nhân này, cùng ca ca cam đoan thề sống chết cũng phải hoàn thành sứ mệnh , hy sinh hạnh phúc  của bản thân cũng cam lòng! Nhưng tại sao…tại sao  nànglại không thể khống chế bản thân như vậy được , chỉ cần vừa nghĩ đến nữ tử kia, vừa nghĩ đến hắn đối với nàng thương yêu khắc cốt ghi tâm , nàng sẽ không kiềm chế được bản thân , ngang ngược đến mức bản thân cũng không nhận ra được nữa ?!
“Ngươi bớt tự cao đi!” Uất Trì Tuyết quay đầu  thở phì phì, ra sức kiềm nén lại biểu cảm , ngữ khí lạnh lùng  hờ hững , “ Coi trọng ngươi , kiếp sau đi !”
Ánh cười dần dần mất đi, đôi mắt Mặc Uyên khôi phục lại ánh nhìn hàn khí lạnh lẽo , trầm giọng nói “ Vậy thì tốt rồi”
Hắn ghé sát vào, Uất Trì Tuyết lòng nóng nhưa lửa đốt , lại nghe thấy hắn ở bên tai mình thì thầm, cự ly gần như vậy cũng không có một chút ấm áp.
“Trong Vương phủ này mọi thứ tuỳ ngươi an bài , làm loạn cũng được, chỉ là…không được phép động đến nàng.” Nam tử tà mị này toàn thân toả ra hàn khí, khẽ nói “Đây là điểm mấu chốt ta muốn nói, Uất Trì công chúa.”
Nói xong, hắn đứng thẳng người, đĩnh đạc, mạnh mẽ hướng theo ánh sáng ngoài cửa, đi khỏi phòng.
Trong lòng Uất Trì Tuyết kinh hoàng , uất ức , tủi nhục cùng phẫn nộ dâng lên cuồn cuộn , nàng tức giận, trong chớp mắt xoay người  đem chén đĩa trên bàn quét sạch xuống đất
 “Rầm rầm” – Chén đĩa  đổ vỡ , nha hoàn sợ hãi quỳ xuống
“Vương phi bớt giận..”
Mặc Kỳ bình tĩnh chứng kiến màn kịch kia, trong lòng chỉ thấy dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Xem ra bữa cơm này đúng là ăn không được.
“Chúng ta đi thôi, Tiểu Tuyết nhi” Thở dài một hơi, thiếu niên đứng dậy, hờ hững mà lách người qua những mảnh vỡ đầy đất hướng ra phía ngoài mà đi.
Còn chưa đi đến ngoài cửa, thì trông thấy ánh mắt Uất Trì Tuyết sắc như dao hướng về phía hắn!
 Hơi mỉm cười, Mặc Kỳ hơi phẩy tay, có lòng tốt nhắc nhở: “Ta không có ý xấu, chỉ gọi người của ta thôi”
Nhấc chân, bước đi khỏi, ánh mặt trời cao xa, bầu trời một màu xanh thẫm!
Đêm lạnh như nước.
Dè dặt bước qua phiến đá , tránh không để cho làn váy bị dính nước, nàng nhìn nha hoàn bên cạnh đang nửa quỳ,  trong lòng càng thêm vài phần quyết tâm.
“Cô nương, cô cần những thứ này sao?”  Cầm một xấp giấy cùng mấy ngọn nến mang đến, để bên cạnh, nha hoàn khẽ hỏi.
Đôi mắt trong suốt nhìn bầu trời trong, ánh trăng chiếu tỏ, khẽ chớp mắt, nàng nghe được tiếng động, lúc này mới quay đầu lại, vươn đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng nói: “Là những thứ này, cảm ơn tỷ tỷ.”
Dưới ánh trăng, bóng nước long lanh khuấy động , in lên làn da nõn nà , lúc ẩn lúc hiện, nàng thật giống như một tiên tử/
 “Cô nương, đêm sương lạnh lẽo, nơi đây đều là ao tù nước đọng, cô nương theo nô tỳ vào trong nhà nghỉ ngơi tốt hơn?” Nha hoàn nhíu mày nhẹ nhàng khuyên nhủ/
 “Ta muốn ngồi một hồi ở đây.” Lạc Cơ Nhi vẫn chưa ngẩng đầu, ngón tay mải miết xếp giấy. dung mạo trong lúc này đúng là lãnh đạm tĩnh tại, “Tỷ tỷ yên tâm ta sẽ không làm bậy đâu/”
Nha hoàn vẫn còn muốn nói gì đó, trong lúc giương mắt liếc đến ngoài vườn trông thấy một thân ảnh cao lớn bước vào liền biết điều đứng dậy rời đi
Ánh trăng mờ ảo chiếu vào nàng, đầu ngón tay linh hoạt trên miết trên giấy, nhiều lần gấp đi gấp lại theo đôi tay trắng nõn đã biến thành một đoá sen nở rộ, Lạc Cơ Nhi cầm lấy ngọn nến bên cạnh nhỏ từng giọt lên trên, trong nháy mắt sắc nến màu da cam nho nhỏ đã được châm ở giữa hoa sen từ từ trôi đi.
sắc như dao của Uất Trì Tuyết, hắn chậm rãi ngồi xuống, tất cả đã rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.