Một nụ cười nhạt thê lương tràn ra nơi khóe miệng, Uất
Trì Tuyết nhìn nam tử tuấn lãng như thần đang đứng bên cạnh mình kia, nhàn nhạt
mở miệng: “Thế nào, sao không gọi nàng cùng trở lại đây?”
Mọi người đều sửng sốt.
Mặc Uyên mím chặt môi đến trắng bệch , trong đôi mắt
thâm trâm hiện lên một ánh nhìn bi thương, không dễ dàng nhận ra được
Vị thiếu niên ngồi ở bên cạnh, sắc mặt vừa rồi còn
vui đùa ầm ĩ cũng đã từ từ chuyển sang tái nhợt, nhớ đến người con gái kia vẫn
còn bị giam trong Yến viên.
Mãi sau cũng không thấy ai mở miệng nói, Uất Trì Tuyết
đang ngồi trên ghế, sắc mặt lãnh đạm cũng chuyển mình chậm rãi bước đến cửa,
nàng dừng lại, xoay lưng đối mặt với mọi người.
“Vương gia không định cho thiếp một lời giải thích
hay sao?” Một nữ tử quật cường ngạo nghễ, khi bỏ đi tôn nghiêm của chính mình,
giờ chỉ còn là một cô gái đơn độc chìm trong đau buồn cùng thê lương, “Hay đêm
qua Vương gia vui thú triền miên quá mức nên đã quên kia là ngày đại hôn của
chúng ta ?”
Giờ đây, trong ánh mắt sâu kín, Uất Trì Tuyết cương
quyết xé rách vết thương trong lòng, phơi bày trước mọi người.
Ngày đại hôn hôm đó, bị hạ mị dược, rồi lại bị đánh
bất tỉnh, đưa ra khỏi hỉ phòng, bị bỏ lại trong môt sương phòng rét lạnh ẩm ướt
suốt một đêm! Bị đám binh sĩ Hồ Duệ say khướt nhìn vào hỉ vòng, căn bản không
ai hiểu nổi sao nàng lại có thể vượt qua buổi tối đó!
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537161/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.