Ra tay
Sau bụi hoa rậm rạp, thân ảnh đế vương uy nghiêm mà
bất dung xâm phạm.
(*không dung thứ cho bất cứ sự xâm phạm nào)
Mà bên cạnh hắn, Liên đại nhân, râu mép hoa râm, sắc
mặt nghiêm trọng, khom người thật thấp, “Hoàng Thượng không nên hiểu lầm, thần…
tuyệt không có cái ý tứ kia…”
“Vậy ý của Liên ái khanh, là gì?” Gương mặt mang vài
phần ý cười thâm thúy, Mặc Húc tới gần ông ta, hơi cúi người xuống.
Liên đại nhân nâng cặp mắt có chút đục ngầu lên, chỉ
chớp mắt một cái, đã đem sát ý trong mắt của đế vương thu vào đáy mắt, ông ta
làm quan trong triều nhiều năm, sẽ không thể không hiểu tính tình nam tử
này.”Hoàng Thượng, thần chỉ là đoán rằng, nếu Uyên Vương điện hạ không nắm binh
quyền trong tay, Hoàng Thượng sẽ xử lý việc thỉnh cầu hòa thân ngang ngược của
Hồ Duệ kia như thế nào…”
Mở miệng không nhanh không chậm khiến Mặc Húc hơi
chút nhíu mày, ý cười chưa phai, “Vậy sao? Vậy, Liên đại nhân đoán được gì không?”
Liên đại nhân không ngẩng đầu: “Thần đoán rằng…
Hoàng Thượng chắc chắn sẽ điều binh lên phía bắc, trục xuất bọn người Hồ Duệ tộc!
Không chỉ nói đám hỏi, cho dù là Hồ Duệ chủ động cầu hòa, theo tính cách của
hoàng thượng, cũng chưa chắc sẽ đáp ứng.”
Ngữ khí chắc chắc mà cứng rắn, nghe lọt vào tai,
cũng là vô cùng châm chọc.
“Ha ha ha…” Ngửa mặt lên trời cười to, sau khi cười, lại lắng xuống âm trầm cùng thâm u. Mặc Húc khẽ đi thong thả hai bước, ống tay áo hoa quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537150/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.