Mặc Kỳ
“Ta không quan tâm,” trong đôi mắt như hồ sâu thẳm hiện lên một
chút nghiền ngẫm, hắn để sát mũi chạm vào chóp mũi nhẵn bóng xinh đẹp của nàng,
“Là muốn ta hôn nàng, hay là nàng chủ động ôm ta? Cho nàng lựa chọn…”
Trong lòng càng thêm sửng sốt, Lạc Cơ Nhi lập tức phản ứng lại,
tiếp đó, sợ tới mức vội vàng vươn hai tay, vòng qua cổ hắn!
Hơi thở tới gần, có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, từng
tiếng từng tiếng, cùng lúc vang nhịp, không ngừng nghỉ.
Một tiếng cười khẽ, Mặc Uyên vừa lòng với phản ứng của nàng, hai
tay ôm lấy nàng chậm rãi bay lên không, từ từ ly khai lương đình.
…
“Này, ngươi làm gì vậy…” trong gian phòng hương thơm ấm áp, truyền
đến tiếng sột soạt cùng với tiếng kêu rất nhỏ.
Nhìn đai lưng của mình bị tháo ra, rút ra từ phía sau, Lạc Cơ
Nhi sợ tới mức lùi lại, một tay gắt gao đè lại bàn tay hắn, “Đừng… Ngươi động vào
y phục của ta để làm gì!”
Mặc Uyên dừng động tác lại, rất vô tội nhìn nàng: “Không cởi quần
áo thì ngủ thế nào?”
Thiếu chút nữa bị lời của hắn làm chết nghẹn, Lạc Cơ Nhi nở một
nụ cười còn khó coi hơn khóc, xấu hổ nói: “Ta… tự mình làm, tự mình làm là được
rồi…”
Phảng phất, kinh động thoáng nhìn.
Mặc Uyên trong lòng mãnh liệt siết chặt lại, nụ cười kia của
nàng không thể coi là cười.
Thiếu nữ 14 tuổi, trên mặt ửng đỏ lên trong sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu lộ ra vài phần non nớt,vạt áo phân tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537128/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.