Ngoài điện, tia nắng ban mai ấm
áp ùn ùn kéo đến chiếu về đây….
Bước chân của Mặc Uyên bị kiềm hãm
Đôi mắt hẹp dài sâu xa quét qua ngoài cửa điện, ngoài đó đông
nghịt người, tất cả bá quan văn võ, thân mặc quan phục đang ở ngoài điện chờ đợi,
dường như chỉ chờ hắn từ bên trong đi ra, ngay khi ánh mắt chạm nhau không khoảnh
khắc, mấy trăm quan viên cung kính với hắn, gạt quan phục nhất loạt quỳ lạy!!
“Thần chờ lệnh! Khẩn cầu Uyên vương điện hạ thương xót bách tính
Lạc Anh, xuất binh Hồ Duệ, bình ổn phản loạn!!”
Thanh âm rền vang chung quanh, chiếm toàn bộ cung điện, dư âm
còn vọng lại……
Cảnh tượng không thể dự liệu lại đến, trong tia nắng mai sáng rực,
có đủ bách quan và tiếng hô chờ lệnh, quan phục màu đỏ tía trước mắt lan tràn
thành một miền biển.
Khẩn cầu Uyên vương điện hạ thương xót bách tính của Lạc Anh quốc.
Xuất binh Hồ Duệ
Bình ổn phản loạn
Hắn như ngưng đọng tại chỗ.
Có hơi chói mắt với ánh mặt trời, hắn nheo mặt lại, trong lòng
dâng lên một cảm xúc khác lạ, như là một cơn sóng to ngất trời, dồn hắn vào đường
chết không có chỗ chôn…
Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc trước, cũng trên đại điện nghiêm
trang này, khi còn là thiếu niên chính mình tự nguyện khoác lên người bộ quân
phục, chỉ vì địa vị của mẫu hậu và người nữ tử hắn ngưỡng mộ, vì việc nghĩa mà
không phản đối chờ lệnh chinh chiến!
Cũng là một ngày như vậy, tiếng khẩu hiệu nổ vang cả một toà hoàng thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537113/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.