Một thanh âm sắc bén vang vọng
trong đại điện, chói tai vô cùng
Tội không thể tha.
Bốn chữ này quả thật sắc nhọn,
một cây một cây đâm thẳng vào trong tư tưởng có chút uể oải của nàng. Vốn dĩ,
nàng chỉ thuận miệng nói hai câu, đó cũng trở thành tội không thể tha sao..
Sự đau đớn trong trái tim ấm ức
trỗi dậy, kéo dài lan đến cả tứ chi, vào hàng trăm tế bào… Nàng từng cho rằng bản
thân mình vốn dĩ trong phút giây ngắn ngủ nào đó đã có thể quên đi nỗi đau khổ
mất đi Đằng An, nhưng thật không ngờ, những thống khổ này cứ như dây leo, chiếm
giữ lòng nàng, vững vàng chiếm cứ tại nơi phương thổ mềm mại kia. Trên đại điện
ngự một vị đế vương, có lẽ có quyền lực tối thượng, có lẽ có quốc thổ rộng lớn,
thế nhưng—-
Hắn không phải ông trời của
nàng.
Hắn có tư cách gì buộc nàng
phải cúi đầu, phải phục tùng, phải kính cẩn lễ phép!
Bàn tay nhỏ bé tái nhợt nắm
chặt thành quyền, con ngươi trong suốt của nàng dấy lên mộtngọn lửa, trái tim
thắt lại đến mức tê liệt.
Mặc Uyên nhíu mày
Hắn hiểu tâm tư nàng, một mảy
may cảm xúc của nàng đều nằm trong tầm mắt của hắn dù đó có là hành động nhỏ
nào, hắn biết trong con người nàng luôn có lòng kiêu hãnh của người Đằng An quốc,
có tự do của người Đằng An, nàng không chấp nhận được nơi thiêng liêng nhất bị
vấy bẩn, nàng thà chết, thà bị thương, nhưng là, nàng không chịu nổi nửa phần
nhục nhã.
Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537112/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.