Trong Yến viên hoàn toàn vắng lặng, lặng im như tiếng sáo thanh nhã, làm cho
lòng tĩnh lại, nhưng ưu thương.
Hắn luôn thường tới nơi này vừa đi, vừa để trái tim xốc nổi của hắn lắng đọng
lại. Ngày trên chiến trường chém giết, hắn cười yếu ớt khi nhìn thấy máu cùng
xương cốt, dường như cảm thấy hai tay của mình đều dính đầy máu nóng hổi,
rốt cuộc tẩy không sạch, nhưng về tới đây có thể nhìn được màu trắng của hoa
ngọc lan trong vườn, phất phơ như tơ liễu, vô số những vết máu kia liền như
được tẩy đi, hắn không cần phải ngày ngày sống đau khổ cùng dày vò như vậy
nữa.
Phía sau những khóm ngọc lan tươi tốt là một tòa mộ bia, văn bia đã bị người
khác lấy đi, mơ hồ không thể nhận ra.
Hắn chậm rãi đi qua đó, đầu ngón tay chạm vào làn đất ẩm ướt dưới mộ bia bên môi ngăn một chút đau đớn mà cười với vẻ đau buồn, “Mẫu hậu, con đến
thăm người…”
Ba tháng chinh chiến, hắn quả thực tưởng nhớ chỗ này.
“Làm sao bây giờ, hoàng huynh càng ngày càng không chịu nổi con, tựa như
năm đó,” Mặc Uyên thấp giọng nỉ non, đầu ngón tay men theo mơ hồ lướt qua
văn bia, mỗi khi qua một vết khắc lại làm cho lòng hắn đau thêm một lần, cho
đến khi ngón tay cứng ngắc, run run đến hắn không thể không nắm chặt bàn tay
thành quyền. “Mẫu hậu, người đã nói, thiên hạ cười ta, thương ta, phụ ta, bỏ ta,
ta cứ bất động sừng sững là được rồi, thế nhưng…”
Hắn nhớ tới khuôn mặt mỹ lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537097/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.